Hải Ninh xoay người rời đi, đột nhiên cô đạp phải đuôi váy của chính mình, cô loạng choạng như sắp ngã xuống "Tiêu rồi!"
Đình Dương không thể đứng yên nhìn, anh hất tay của Thục An ra trong một nốt nhạc, tiến đến đỡ lấy eo của cô.
Khi cô ngước lên nhìn, ánh mắt của hai người lại chạm nhau, lần này khoảng cách rất gần, cả cô cả anh đều như đang đứng hình.
Nhất là Đình Dương, mắt của Hải Ninh như có một ma lực khiến anh không thể thoát ra.
"Mắt của cô ấy… thật sáng!"
Báo chí nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc, ánh đèn chớp chớp chĩa đến khiến cả hai giật mình.
Hải Ninh hơi đẩy anh ra cô muốn tự mình đứng dậy, nhưng từ bên dưới mắt cá chân lan truyền đến một cơn đau điếng làm cô nhăn mặt.
"Bị bong gân rồi sao?"
Đình Dương không mấy để tâm đến xung quanh, thấy cô tỏ vẻ khó chịu anh lại quan tâm hỏi, tay vẫn giữ chặt lấy eo của cô.
"Không… không sao, anh buông tôi ra đi, nhà báo họ đang chụp ảnh kìa, không hay đâu."
Đình Dương như không nghe thấy lời của cô nói, anh cúi người xuống, nâng đuôi váy ý định muốn xem chân bị thương của cô.
Mặc Nghiêm đang đứng gần đó để ý đến khuôn mặt của Thục An trong rất khó coi, nếu để mọi việc tiến quá xa chắc cô ta sẽ không màn đến danh dự mà nổi điên lên đánh ghen tại chỗ.
"Tới đây là đủ rồi."
Nghĩ rồi, Mặc Nghiêm bước chân nhanh đến chỗ của Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919879/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.