Trên xe cấp cứu Hải Ninh vẫn kiên trì, gắng gượng không thể để bản thân mình bất tỉnh dù cơn đau đang dần khiến cô kiệt sức.
Nhớ lại những lời Đình Dương đã nói lúc đó, cô thừa nhận nếu anh chết đi cô không biết lúc đó mình sẽ ra sao, cô không thể tưởng tượng khi biết trên thế giới này không còn anh nữa, nó thật kinh khủng.
Cô sẽ không yên tâm khi chưa tận mắt thấy anh không sao.
Bác sĩ chích cho cô một ít thuốc giảm đau, nhưng hai mắt cô vẫn mơ màng mở nhìn vào hư vô, chính bác sĩ cũng thấy kì lạ thường thì sau khi chích thuốc này, người ta sẽ cảm thấy mệt và ngủ đi một giấc, nhưng nhìn xuống dưới hai bàn tay của cô, cô đang nắm chặt nó, các móng tay bấu vào da như muốn đâm thủng vào bên trong da thịt.
"Cô ấy đang muốn làm cho mình tỉnh táo hơn ư? Thật không hiểu nỗi." Bác sĩ lắc đầu khó hiểu.
Hai chiếc xe cấp cứu chạy thần tốc đến thẳng bệnh viện. Bên ngoài tiếng báo hiệu cấp cứu làm náo động cả hai bên đường, nhưng bên trong Hải Ninh lại chẳng thể cảm nhận được sự ồn ào của nó, trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh máu me đầy người của anh lúc đó và một câu nói cô cứ lầm bầm nhép miệng không thành tiếng "Anh không được chết, nhất định… không được chết!"
Hai chiếc xe cấp cứu đến bệnh viện gần như cùng một lúc, bên phía chiếc xe chở Đình Dương các y bác sĩ có phần vội vã hơn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919873/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.