Sau khi tỉnh lại, tất cả những điều xảy ra tối hôm qua đối với Hải Ninh như một giấc mơ. Nhưng không, nó là thật, cô không thấy con mình đâu nữa.
"Không, không phải là mơ, con của mình…"
Cô vội vã chạy ra đập cửa, thấy quản ngục bên ngoài cô gấp gáp hỏi "Con của tôi, nó thế nào rồi!"
Mấy quản ngục nhìn nhau, thật ra bọn họ cũng không biết tình hình đứa trẻ, sau khi báo cho Đình Dương biết thì bọn họ cũng không có tin tức nào khác.
Nét mặt khó nói của bọn họ càng khiến cô bất an hơn, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống hai bên má "Không lẽ… con của mình… không đâu, nó còn sống, nhất định còn sống."
Đang không biết giải quyết tình huống khó xử này như thế nào, thì có người đến báo Đình Dương muốn gặp cô. Vị cứu tinh của bọn họ đến rồi, Hải Ninh lần này không từ chối nữa.
Cô đi nhanh chân đến gặp anh với hy vọng có thể nhận tin tốt về con mình.
Phần trán đang băng vết thương, trên tay có nhiều vết bầm để lại do giằng co với tên đó tối hôm qua.
Đình Dương vừa nhìn thấy, anh nhíu mày đập tay xuống bàn "Hắn ta đánh em?"
Hải Ninh không quan tâm, cô vội hỏi ngay về tình hình đứa trẻ "Con tôi thế nào rồi, nó vẫn ổn, đúng không?"
Hai mắt cô lại rưng rưng, chỉ có khi động đến con cô mới bày ra bộ dạng yếu đuối như vậy.
Đình Dương rũ mi mắt xuống, trả lời nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919865/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.