Mới vào phòng tắm Du Thiên Lâm đã muốn cởi y phục của anh, anh vội vàng giữ cổ áo: "Rốt cuộc đệ định làm gì?"
Du Thiên Lâm nhếch miệng cười: "Đương nhiên là tắm rồi."
Thẩm Tế Nhật trừng mắt với hắn: "Còn chưa ăn cơm đệ đã quay về tắm hả?"
Du Thiên Lâm cầm hai bộ đồ ngủ kia, vừa bóc gói hàng vừa hỏi anh như một lẽ dĩ nhiên: "Hơn bốn giờ chiều ăn bao nhiêu cái bánh bông lan, chả phải huynh nói với đệ là ăn no rồi à?"
Thẩm Tế Nhật bị chẹn họng, chính xác anh chẳng hề đói chút nào, nhưng vừa nhìn đôi mắt bại hoại sáng rỡ của Du Thiên Lâm là biết trong đầu tên này lại suy nghĩ cái gì. Đơn giản chỉ là trông thấy bộ đồ giống y như đúc, nhớ tới chuyện mình mặc đồ ngủ của hắn hồi trước.
Tại vì Tùng Trúc đã biết bộ đồ là của Du Thiên Lâm, nên đương nhiên anh không còn mặt mũi nào mặc tiếp. Nhưng mà chả thể trả lại cho Du Thiên Lâm, đành cất vào đáy hòm, đã hơn một năm nay vẫn chưa từng giở ra.
Du Thiên Lâm từng tìm anh hỏi mấy lần, đòi anh trả đồ ngủ. Anh hỏi Du Thiên Lâm chấp nhặt như thế làm gì, đồ chẳng biết xấu hổ ấy còn giải thích bởi vì nó từng được anh mặc, nghĩ rằng sẽ tạo cảm giác vô cùng đặc biệt, cho nên muốn đòi về mặc một tí.
Nhớ đến ba cái việc này anh liền cảm thấy mất mặt, thừa lúc Du Thiên Lâm bóc dải mác bèn đánh bài chuồn.
"Vân Thâm." Du Thiên Lâm gọi đằng sau lưng anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114275/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.