Trên hết Thẩm Tế Nhật đã có thể hạ quyết tâm giãi bày mọi vướng mắc với hắn, đương nhiên hắn sẽ chẳng để lời xằng bậy làm gián đoạn khoảnh khắc này.
Thấy anh thật sự không chịu cho mình hôn, Du Thiên Lâm cũng thôi ngay, khôi phục bộ dạng nghiêm chỉnh, sẻ gánh nặng với anh: "Nếu huynh lo công khai với người nhà không ổn, thì cứ giao việc này cho đệ xử lý."
Thẩm Tế Nhật lườm lườm hắn, đón lấy cốc nước nóng hắn rót uống từng ngụm: "Đệ xử lý như thế nào? Cứ chạy xồng xộc đến nhà của ta hở?"
Du Thiên Lâm cười gian trách yêu: "Sao hả? Ông xã ở trong mắt em vô dụng như vậy à?"
Hắn đứng đắn chưa đầy mấy giây là lại bắt đầu chơi xấu. Ban nãy Thẩm Tế Nhật sặc cháo, hiện giờ lại bị sặc nước, nước mắt nước mũi chảy ròng theo cơn ho.
Du Thiên Lâm rút giấy ăn cho anh lau. Lúc hắn từ từ tiến gần, sắp vòi vĩnh, anh vội vã đồng ý giục thoắng: "Được rồi, được rồi, ta còn chưa bàn bạc ra môn ra khoai. Vậy đệ nói cho ta biết, đệ có cách gì giải quyết chuyện này không?"
Hắn gây nên hai hồi ầm ĩ liên tiếp, đã sớm cởi bỏ chút lúng túng và xa cách bé tẹo còn sót lại giữa song phương. Thẩm Tế Nhật hiểu cái tật này của hắn, làm mặt giận với hắn chỉ tổ tốn hơi phí sức, đành phải huề: "Việc này khó quá, ta cũng chả biết nên làm gì bây giờ."
"Dù rằng huynh là con cả, nhưng cốt chỉ là có cháu trai để kế thừa gia nghiệp, cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114257/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.