Lúc Du Thiên Lâm dứt khoát tuyên bố những lời lẽ ấy, Thẩm Tế Nhật vẫn chưa ý thức được sự tình nghiêm trọng tới bao nhiêu. Tự anh nhận thấy, anh và Du Thiên Lâm đều cần một khoảng thời gian bình tâm. Cho nên anh trở về Nghi Châu một mình.
Trên xe lửa, hiếm khi anh dư thì giờ để yên lặng suy ngẫm chuyện xảy ra dạo gần đây, suy ngẫm về sự khác nhau giữa hai người họ.
Anh tin tình yêu của Du Thiên Lâm là thật, chỉ là Du Thiên Lâm quá xốc nổi. Thân phận hai người tréo ngoe, làm sao có thể đơn giản rằng cứ yêu nhau rồi ở bên nhau kệ thây sự đời? Anh không rõ hoàn cảnh nhà Du Thiên Lâm lắm, có điều chỉ cần nhớ đến nhà mình, anh liền đau đầu chẳng biết nên cư xử như nào cho phải.
Hiện giờ toàn bộ đầu mối làm ăn của Thẩm gia đều nằm trong tay mỗi mình anh, nhưng người chủ gia đình vẫn là cha anh.
Sự mong mỏi được cha mẹ xây đắp ngay từ ngày anh còn nhỏ cao dần. Làm con trưởng, anh hiểu trách nhiệm nặng nề trên vai mình, không dám tùy hứng quậy phá. Nhưng mà anh rất ước ao sự tự do của Nhị đệ Thẩm Quan Lan.
So với anh bị ràng buộc lớn lên, Thẩm Quan Lan thực sự cực kỳ tự tại. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, thậm chí đề xuất đi du học ngành y cha mẹ vẫn ủng hộ. Lúc trước anh dự tính ra nước ngoài học thiết kế kiến trúc, vừa mới mở miệng đã bị tất cả người trong nhà thay phiên khuyên nhủ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114250/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.