"Trưởng ty, sao ngài bị thương vậy ạ?"
Hồng Dật mở cửa ra liền thấy ngay Du Thiên Lâm đang lau sạch vết máu nơi khóe miệng, vội vã đỡ hắn hỏi.
Du Thiên Lâm khước từ sự giúp đỡ của cậu ta, chống nạng ngồi xuống sô pha trong phòng khách. Hồng Dật nhận lấy bình trà từ người hầu bưng tới, định cho người đi mời bác sĩ, thì chuông điện thoại reo vang.
Hồng Dật nhấc điện thoại, nói hai câu để đầu dây bên kia chờ, che ống nghe quay về phía Du Thiên Lâm báo: "Trưởng ty, là Phương thiếu gia. Ban nãy ngài ấy đã gọi điện thoại tới một lần ạ."
Du Thiên Lâm thờ ơ nhìn cậu ta: "Hỏi cậu ta chuyện gì vậy?"
"Phương thiếu gia nghe nói ngài bị thương, gọi tới gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ngài ạ." Hồng Dật thuật lại.
Du Thiên Lâm sai cậu ta đưa điện thoại lại gần đây, vừa mới áp tai vào ống nghe đã thấy tiếng thăm hỏi ân cần truyền đến từ bên kia: "Thiên Lâm, thương thế của cậu sao rồi? Tại sao đang yên đang lành lại tai nạn xe?"
Người gọi điện đến có tên Phương Cảnh Nguyên. Ông bạn chí cốt của Du Thiên Lâm này cũng là người duy nhất ở Bắc Bình biết chính xác mục đích lần luân chuyển chức vụ này của hắn.
Du Thiên Lâm trưng bộ mặt chán nản ngó cái trần nhà: "Đừng nhắc đến nữa, rất xui xẻo."
"Sao thế? Vết thương nghiêm trọng lắm à?"
"Ờ, bị thương nhưng thực ra là vì chuyện sau đó. Cậu chờ một lát." Du Thiên Lâm tạm ngưng, bảo Hồng Dật cùng đám người làm ra ngoài, tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114224/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.