Du Thiên Lâm vẫn ngần ngừ muốn nấn ná thêm. Nhưng Thẩm Tế Nhật đã bước ra mở cửa. Hắn đành trơ mắt nhìn người gõ cửa nhỏ giọng bàn bạc với Thẩm Tế Nhật mấy câu, sau đó anh bước về phía hắn.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, ngắm người mình thương mặc một bộ trường sam xanh ngọc lam, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân vẫn là dáng dấp điềm đạm nho nhã y chang kí ức năm ấy. So với người đêm đó mặc hỉ phục đỏ rực, đắm chìm trong dục vọng thì trái ngược nhau một trời một vực. Trông thấy huynh ấy nhịp thở lại gấp gáp hơn, hắn bèn nắm chặt tay, nhắc nhở bản thân cố dằn lòng chút nữa, không thể chỉ vì xúc động mà doạ người chạy mất.
Người đến gõ cửa mời họ vào tiệc, cần phải cắt bánh sinh nhật.
Năm nay, Trần Chấn Tắc năm mươi lăm tuổi. Một cái bánh ngọt ba tầng to bự được bày biện giữa phòng khách. Ông ở giữa cắt bánh, cùng mọi người quây chung quanh, rót rượu xuống tháp sâm panh phân phát cho từng vị khách, đoạn cuối phát biểu vài lời cảm ơn. Thế là buổi tiệc kết thúc.
Trước khi đến Du Thiên Lâm đã trao đổi với Trần Chấn Tắc, bởi vì còn chưa chính thức tiếp nhận chức vị, cho nên hy vọng ông đừng giới thiệu mình trong tình huống hôm nay. Chờ yến tiệc kết thúc, Du Thiên Lâm không đi về ngay lập tức. Hắn quanh quẩn dưới bóng cây ở một góc sân trước, dõi ánh mắt theo một hình bóng trong đại sảnh từ đằng xa.
Thẩm Tế Nhật nói lời tạm biệt mấy bằng hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114215/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.