Giữa tháng tám là khoảng thời gian nắng nóng khốc liệt nhất trong năm ở thành phố Nghi Châu. Vầng thái dương treo cao quá tầng mây, lan tỏa hơi nóng không ngừng nướng cháy trời cháy đất. Trong trường học đám con nít ủ rũ ỉu xìu nằm nhoài lên bàn, tiếng thầy giáo đọc bài chầm chậm đều biến thành khúc hát ru. Khỏi phải bàn đến lũ chim chóc đậu trên cây ngoài cửa sổ, nóng đến độ chả thèm bay nhảy.
Tùng Trúc cầm một chai nước mơ ướp lạnh mua dưới chân núi, cuốc bộ dưới ánh mặt trời chói chang đến giữa ruộng nương, đưa cho người thanh niên đang ngồi xổm kiểm tra cây cối: "Đại thiếu gia người mau uống đi ạ, ngộ nhỡ lại say nắng."
Thẩm Tế Nhật buông chiếc xẻng nhỏ trong tay, nhận lấy uống dăm ngụm, rồi vùi đầu tiếp tục kiểm tra.
Tùng Trúc ngước mắt trông vầng thái dương trên bầu trời, ngắm ngắm nghía nghía đám thảo dược bị phơi nắng còi cọc giữa cả một vùng nương thuốc, bất lực than: "Mùa hè năm nay thật là nóng quá. Con người chẳng chịu nổi, huống chi là chỗ thảo dược này."
Thẩm Tế Nhật không đáp trả, cẩn thận quan sát một hồi lâu mới dừng lại, bảo Tùng Trúc: "Ngươi đi báo với bác Tần một tiếng, trả thêm chút tiền công cho nhóm nông dân trồng thuốc vào tháng này. Trời nóng như vậy, căn dặn họ để ý kỹ càng, đừng để cây gặp hạn chết."
Anh ngồi xổm dưới ánh nắng gay gắt hơn nửa giờ, chả những lưng đau chân tê, mà lúc đứng dậy còn hơi hoa mắt chóng mặt. Tùng Trúc phi vội ra đỡ anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114213/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.