"Ông chủ! Ông chủ! Ông chủ cứu mạng!"
Tiếng đập cửa hiệu ăn dồn dập vang dội giữa đêm khuya suốt một hồi. Trưởng quầy đang đếm tiền tính sổ ở quầy hàng hoảng sợ, lập tức quơ tay túm đứa tiểu nhị sắp đi mở cửa lại: "Dừng ngay! Nửa đêm nửa hôm hô hoán cứu mạng dám chắc chẳng phải chuyện tốt lành gì."
"Ôi? Thế vậy, không đáp lại ạ? Nếu như chuyện này liên quan đến mạng người thiệt thì làm sao giờ ạ?" Tiểu nhị là người mới tới mấy ngày hôm trước, đứa trẻ non dạ thành thật, còn chưa từng trải qua những vấn đề dạng này.
Trưởng quầy trợn mắt nguýt dài thằng bé một lượt: "Ngươi thì biết cái chi! Hiệu chúng ta ở nơi vị trí hẻo lánh, vây quanh ba mặt là núi, nghe đồn đường đến đây gần nhất có một ổ sơn phỉ. Nếu ngươi đụng chạm phải cái gì phiền toái không cần thiết, thì ta xem như ngươi không có số mệnh trở về ăn tết!"
Thời tiết vào đông khắc nghiệt, vài ngày nữa là đến đêm ba mươi, hiệu ăn Hòa Bình buôn bán xong ngày mai thì tạm nghỉ tết. Cho nên trưởng quầy lại càng không muốn nhúng tay vào loại sự tình này.
Tiểu nhị định bụng phân trần vài câu, thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang bên kia. Trưởng quầy ngẩng đầu ngoái nhìn. Người đang bước xuống là vị khách dừng chân tại hiệu ăn nghỉ tạm lúc chạng vạng.
Người khách nọ có vóc người cao lớn, mặc bộ áo bành tô lông màu cỏ úa, phối với khăn quàng cổ đen dày, tướng mạo rất anh tuấn. Hai người đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-van/1114211/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.