Trước mắt tôi tối sầm.
Quả nhiên anh vẫn nhớ.
Cho nên anh đã nói dối tôi...
Cảm giác xấu hổ bao trùm lấy, tôi cảm thấy bản thân như chìm vào cát bụi, không thể đứng lên trước mặt anh lần nữa.
"Vậy..." Tôi cố gắng khống chế cánh môi không ngừng run rẩy, "Thật ra anh vẫn luôn nhớ... Năm đó trên đập nước..."
Tàng Sơn kinh ngạc nhìn tôi: "Em đang lo lắng việc này?"
"Em thừa nhận... Khi đó... Là... Lỗi của em, em bị ma xui quỷ khiến, anh tức giận... Thì cứ bắt em dùng mạng trả lại là được... Sao lại làm nhục em như vậy?"
Tàng Sơn im lặng một lúc lâu: "Làm nhục? Em tưởng tôi chỉ muốn... Làm nhục em sao?"
Tôi gật đầu, cảm xúc lẫn lộn, vừa xấu hổ, lại vừa tức giận, vừa thấy có lỗi, lại sợ anh càng làm những chuyện quá đáng hơn.
Tàng Sơn nhỏ giọng: "Bởi vì em suýt chút giết tôi cho nên tôi hận em, muốn làm nhục em?"
"Đúng vậy, em có lỗi với anh, tất cả là lỗi của em, em không nên đổ lỗi cái chết của mẹ cho anh. Chỉ cần anh nói một câu, bây giờ em có thể nhảy xuống sông để trải nghiệm nỗi đau trước đây anh phải vượt qua, anh trai à."
Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, chỉ mong đánh thức được chút lý trí của anh.
"Đó là suy nghĩ của em." Tàng Sơn lạnh giọng, "Còn tôi không cần."
"Thế anh muốn gì?" Tôi hỏi."
"Em."
Tôi ngây ra, lẩm bẩm: "Anh điên rồi."
Tàng Sơn thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707636/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.