Tôi không biết trời đang mưa cho đến khi gió đập vào cửa sổ kính, có tiếng mưa rơi lộp độp.
Chuông di động vang lên, là tin nhắn của Cố Vân, hỏi tôi có phải không kiềm chế được mà rút dây động rừng không.
"Không có." Tôi trả lời chị ấy, "Đã chốt kế hoạch du lịch, hẹn gặp ở thành phố Vụ Thủy."
Suy nghĩ một lát, tôi lại hỏi: "Nhưng em cứ có cảm giác ở bên Tàng Sơn không an toàn. Chị Cố, chị có thể nhờ công ty bảo vệ thêm cho em được không?"
"Gần đây bước vào một đợt bùng phát nhỏ, số lượng chất gây ô nhiễm thức dậy cao hơn trước mấy lần, công ty tạm thời không thể cử thêm người bảo vệ cô."
"Có gì có thể bảo vệ em không?" Tôi hỏi, "Không phải công ty của chị là công ty công nghệ mới sao? Chắc phải có thứ gì bảo vệ chứ nhỉ?"
Đầu bên kia suy nghĩ rất lâu, mới đáp: "Ngày mai chị bảo Cố Hạ qua đó."
Hôm sau, thấy Cố Hạ tay không đến gặp, tôi im lặng.
Cố Hạ cười nói: "Chị bảo tôi tới bảo vệ em." Thấy tôi nghi ngờ nhìn mình, Cố Hạ gãi đầu: "Không được sao?"
Dù gì cậu ấy cũng là đàn ông cao 1m8, tôi chỉ biết thở dài: "Đi thôi, vệ sĩ."
"Em đi đâu?"
Đến nhà Lý Hữu.
Cách đây không lâu, tôi thấy trong nhóm có người nhắc đến chuyện của Lý Hữu. Sau khi mắc bệnh tâm thần Lý Hữu đã học, bố mẹ chỉ có thể nhốt cậu ta ở nhà để ngăn cậu ta ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707624/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.