Cuối cùng cũng đến ngày tôi hẹn với Cố Vân.
Cuối tháng, Tàng Sơn và tôi ngồi ô tô đến một khách sạn ở thị trấn Kỳ Sơn, thành phố Vụ Thủy.
Lái xe là tài xế kiêm thư ký toàn thời gian của Tàng Sơn, vốn dĩ họ định ở lại nhưng Tàng Sơn đã từ chối, anh nói đây là thời gian dành riêng cho gia đình nên không cần họ đi theo.
Thị trấn Kỳ Sơn là một nơi nổi tiếng, các tòa nhà cũ còn được bảo tồn. Nơi chúng tôi ở tên khách sạn Nhân Dân, là nơi tuyệt vời để thưởng ngoạn phong cảnh.
Đăng ký chứng minh thư, vào phòng, mở cửa sổ ra liền thấy những ngôi nhà rải rác khắp phố cổ, nhìn xuống là có thể thấy dòng sông chảy về phía Tây cùng vô sô con đường đá đan chéo nhau.
Trong làn mây mù và cơn mưa buổi sáng, cả thị trấn đẹp như bức tranh thủy mặc.
Đúng lúc này, một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi.
"Phong cảnh đẹp thật." Tàng Sơn cúi đầu, "Nhưng anh lại thấy không khỏe lắm."
Cố Vân bảo những sinh vật đó không thể rời xa căn cứ của mình.
Trong ký ức của tôi, Tàng Sơn chưa từng đi xa, nơi xa nhất anh ấy từng đi chỉ là Lâm thị, cách Vụ Thủy gần 400km.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, thầm nghĩ hiện tại anh ta đã chịu đủ đau khổ rồi, lại nghĩ tới Cố Hạ, tối qua cậu ấy nhắn tin nói với tôi cậu ấy chắc chắn sẽ đến.
Vì chuyện này, Cố Vân rất lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707623/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.