Dưới ánh mặt trời, tôi đứng dậy. Thứ tôi nhìn thấy là một con sông rộng lớn đen kịt, ánh nắng chiếu rọi trên mặt sông ấy cứ như bị nước sông hấp thu hết, không phản chiếu được gì.
Mặt sông đen, thuyền trắng, đầy hoa...
Đó là bức tranh của Lý Hữu!
Nếu vậy, tôi bây giờ... Có thể là cô gái dị dạng trong bức tranh sao?
Lúc này, tôi lại thấy có một bàn tay trắng nõn lạnh lẽo chạm vào đầu thuyền.
Thần kinh lập tức căng chặt. Dưới nước hình như có thứ gì đó sắp trồi lên.
Thứ này không xuất hiện trong bức tranh của Lý Hữu, vì vậy tôi nín thở, thận trọng nhìn phía trước.
Ngay sau đó, tôi thấy khuôn mặt của Tàng Sơn xuất hiện.
Tôi gần như hét lên.
Quá giống, lại không quá giống.
Anh đứng ở mũi thuyền nghiêng đầu nhìn tôi, mái tóc dài ướt sũng buông xõa trên người rất giống ma da trong truyền thuyết.
Nhưng gương mặt này lại không giống ma quỷ, đối với tôi, nó còn uy nghiêm hơn Tàng Sơn, đồng thời có chút khí chất lạnh lùng như một vị thần.
"Anh trai." Tôi muốn chạy tới gọi anh, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích."
"Đây là tế phẩm năm nay à?" Tàng Sơn cau mày nhìn tôi, "Sao xấu thế?"
Tôi theo bản năng muốn phản bác, nhưng miệng lại nói: "Ngài là sơn thần?"
Tàng Sơn tự hào gật đầu.
Tôi lại không tự chủ được mà nói: "Ngài ăn tôi đi."
Cái quái gì thế này, tôi nghĩ, sao tôi có thể nói ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707610/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.