Chết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Tôi thở hồng hộc bật dậy khỏi giường, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, cả người mềm nhũn.
Hóa ra chỉ là giấc mơ.
Chân thật đến khó tin, như được sống lại.
Ngay cả chi tiết hôm nay tôi đi xem mắt hôm nay cũng có, nhưng tôi không nghĩ mình là người có thể mơ thấy mọi thứ trong tương lai.
Cười bất lực, tôi xuống giường chuẩn bị, chạy đến quán cà phê đã hẹn xem mắt.
Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi một bàn tay đung đưa trước mặt đưa tôi về thực tại.
Anh là người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, dáng người mảnh khảnh, rất có khí chất, không hiểu sao trông anh rất quen như thể trùng với giấc mơ đó.
Là Lý Tán!
Dòng ký ức tua nhanh, trong giấc mơ, Lý Tán kể tôi nghe về giấc mơ ở núi Trường Bạch, anh nói mình không phải người xấu, tức là Lý Tán biết cảnh trong mơ.
Tuyệt đối không thể để anh biết tôi biết tất cả điều này.
Theo lý thuyết thôi miên mà Trần Phục nhắc đến, Lý Tán chắc chắn không chỉ mới để ý tôi ngay lúc này.
Tôi nở một nụ cười, nửa đùa nửa thật hỏi: "Anh Lý kẹt xe à?"
Lý Tán thu tay ngồi xuống, mỗi một động tác đều uy nghiêm, hình ảnh rung động như lần đầu gặp trong mơ. Anh cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, sinh viên tìm tôi hỏi về hạng mục nhiều quá, hơi tốn thời gian."
Dù phần mở đầu khác, nhưng cuộc trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707594/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.