Chuyện ngất xỉu trong phòng thi bị bà con họ hàng lan truyền khắp nơi.
Từ ngày xuất viện, tôi cứ lo lắng mẹ sẽ không chịu nổi những lời cười nhạo, không ngờ bà lại đến an ủi tôi.
Điều này khiến tôi giật mình.
"Không có khó khăn nào trong cuộc sống mà không thể vượt qua cả, chuyện đã tới thì chúng ta phải đối mặt." Bà nói.
Khoảnh khắc đó tôi không chịu đựng được, nước mắt giàn giụa rơi ra, ôm chầm lấy bà không buông tay.
Bà không nói nữa, lặng lẽ ở bên tôi.
Đêm đó, bà chủ động ở lại phòng tôi, vỗ lưng ru tôi ngủ hệt như hồi tôi còn bé.
Ngày tháng dường như bình tĩnh trở lại, thời gian cứ thế trôi qua.
Mỗi ngày bố vẫn về nhà, bà ngoại vẫn thế.
Có điều hình như mẹ đã không còn nhiệt tình, nụ cười trên môi bà càng ngày càng ít đi.
ads
Nhưng chúng tôi mỗi lúc một nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Chỉ là bầu không khí hài hòa này do tôi mù quáng chiều theo, không ngừng lấy lòng, ngụy trang đủ thứ, không quan tâm chính mình.
Tôi thầm lên kế hoạch chỉ mẹ đi làm Taobao, tôi nhớ năm nay kinh doanh trên Taobao là điểm nóng.
Tôi nghĩ chỉ cần mẹ có đủ tài chính, bà có quyền chống chọi với cuộc sống, đủ dũng cảm để tự đưa ra lựa chọn.
Nhưng vào một buổi sáng bình thường, mẹ bỗng dưng xúc động nói với tôi bà đã có thai.
Lần này nhất định là con trai.
Bà còn tự hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707513/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.