"Hú..."
Anh đột nhiên gầm lên như dã thú, xoay người lao ra ngoài.
"Ông xã!"
Tôi gọi anh, anh không thèm quay đầu, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Chạy rôi.
Mặc Ngôn chạy trối chết.
Tôi dựa vào cửa chờ, hai giờ rồi anh vẫn chưa về.
Hai chân tôi tê dại, không dám ra ngoài tìm, chỉ có thể dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
Chẳng lẽ Mặc Ngôn cứ chạy đi như vậy, mãi mãi không quay về sao?
Sớm biết thế tôi đã không dụ dỗ anh rồi!
Biết rõ người ta tham ăn, tôi còn duỗi tay bảo anh cắn đi!
Nếu đổi lại là tôi, tôi đói thành như vậy, Mặc Ngôn còn cầm xiên thịt nướng quơ quơ trước mặt tôi, tôi không tức giận, không giết anh mới lạ.
Trời sắp sáng.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có vài tang thi đang lảng vảng xung quanh.
Nửa tháng qua chẳng thấy một người sống, cũng không biết ở nơi này còn ai sống nữa không, nếu không có Mặc Ngôn, tôi bây giờ nếu không bị tang thi cắn chết thì cũng đã đói chết rồi.
Tới rồi...
Anh tới rồi...
Mặc Ngôn xuất hiện với cây rìu trong tay, vung lên chém đầu tang thi.
Khung cảnh đẫm máu bạo lực.
Tôi suýt chút hét lên, vội che miệng lại.
Một rìu của anh chém bay đầu người ta.
Đột nhiên anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt vẫn đỏ ngầu như máu.
Anh đang trút giận.
Trước đây anh từng là người hiền lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707461/quyen-6-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.