Trần Vũ Sinh thấy Đoàn Ngọc đứng đơ ra một hồi thì mất kiên nhẫn quát:
- Sao? Bị ta nói trúng tim đen rồi phải không thằng ranh con?
Đoàn Ngọc chợt ngẩng mặt lên, lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi mới nói gì?
- A, thằng ranh con này…
Trần Vũ Sinh máu nóng nổi lên, y đưa tay phải lên cao, một luồng ma khí cực mạnh ngưng tụ trên tay y, dùng thế Thái Sơn Áp Đỉnh, cơ hồ có thể giáng xuống đầu Đoàn Ngọc bất cứ lúc nào.
Vốn tưởng rằng Đoàn Ngọc sẽ sợ, nhưng mà Trần Vũ Sinh không ngờ khoé miệng Đoàn Ngọc chỉ nở cười chế giễu, biểu tình như chẳng quan tâm lắm. Thậm chí Đoàn Ngọc còn hất cằm lên kênh ngược lại y, bước chân hùng hổ sấn tới.
- Ranh con? Ngươi vừa gọi ta là ranh con à?
Đoàn Ngọc quát lớn:
- Sao? Câm rồi à? Nếu để cho sư phụ ta biết ngươi gọi ta là ranh con thì sẽ lột da xẻ thịt ngươi, moi tim uống máu ngươi. Nhìn ngươi sợ hãi như vậy chắc cảnh giới cũng chỉ khoảng Quy Nguyên sơ kỳ thôi phải không, hừ, chỉ là một thằng oắt con cảnh giới thấp chủng mà cũng dám bố láo bố toét trước mặt ta.
- Ngươi!
Quả nhiên Trần Vũ Sinh không hề dám manh động, y giận tím tái cả mặt, miệng cả nửa buổi chỉ thốt được một chữ “ngươi”, nhưng thuỷ chung vẫn chẳng dám làm tổn thương Đoàn Ngọc dù chỉ một cọng tóc.
- Con bà mày!
Đoàn Ngọc được đà lấn tới, tung một cước về phía Trần Vũ Sinh khiến y giật mình tránh né. Cách biệt cảnh giới giữa hai người quá xa cho nên Đoàn Ngọc cũng không thể đá trúng y, nhưng mà đối với y thì đây là một đòn sỉ nhục tinh thần khủng khiếp.
Hắc Phong thấy vậy liền cười lớn:
- Được lắm tiểu tử. Rất có tiền đồ. Sau này khi ra ngoài tu đạo giới ngươi cũng phải bá đạo ngang tàng như thế mới được, cứ học hỏi theo phong cách tên đại ca Trương Cuồng của ngươi ấy!
Đoạn Hắc Phong nói tiếp:
- Nhưng như thế đủ rồi. Trước mắt cứ hợp tác với tên ma đạo này, xâm nhập vào trong cấm địa kia, tăng thêm kinh nghiệm, đồng thời xem thử có gì cho ngươi dùng được không. Cứ yên tâm, có ta bảo vệ, dù là nguy hiểm đến đâu cũng không cần lo sợ!
Giọng Hắc Phong chắc nịch, mang trong đó ý vị hứa hẹn làm điểm tựa cho Đoàn Ngọc, điều này khiến hắn cảm động không thôi.
Bên phía kia, Trần Vũ Sinh giận đến run người, cả một bầu khí đen lờn vờn xoay quanh thân thể y, chỉ cần y muốn thì liền có thể bóp chết Đoàn Ngọc, nhưng y không dám. Trần Vũ Sinh nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy Đoàn Ngọc vốn không hề sợ sệt khi biết mình là tu sĩ cảnh giới Quy Nguyên, hơn nữa, còn ngang nhiên sỉ nhục y, vậy là chắc mẩm mười phần tên “Hư Không tử” kia có thật rồi, chỉ không biết hắn ta là cao thủ phương nào, tại sao trước nay không hề hiện thân trong tu chân giới Việt quốc?
Có câu thêm một người bạn thì bớt đi một kẻ thù. Trong tu đạo giới đầy rẫy nguy hiểm như vậy, cho dù có là một kẻ tu vi thấp hơn mình một chút, thì Mộc Vị cũng không nguyện ý chuốc lấy oán thù. Phải biết rằng tu luyện lên cảnh giới này không dễ, ai lại ngu ngốc hành động bất cẩn, dẫn đến chuốc hoạ vào thân.
Nhưng mà bây giờ nếu tha cho tên ranh con trước mắt này thì lại mất mặt quá.
Đang chưa biết xử trí ra sao, thì chợt Trần Vũ Sinh thấy Đoàn Ngọc đằng hắng mấy cái, chỉnh sửa lại áo quần nghiêm trang, rồi nói:
- Vừa rồi có gì đắc tội, mong Trần tiền bối bỏ qua cho. Tại hạ vừa dùng thiên lý truyền âm kể rõ sự tình nơi này, sư phụ nói cứ hợp tác với tiền bối, xong việc ngài sẽ đến đây ngay.
- Cái gì?
Nghe ngữ khí Đoàn Ngọc vừa rồi cực kỳ ôn hoà, chẳng hề còn bộ dạng du côn giống mới nãy, Trần Vũ Sinh trong lòng cũng đành khen tên này da mặt dày. Có điều nghe hắn nói sư phụ hắn, tức Hư Không tử đồng ý cho hắn hợp tác với mình, Trần Vũ Sinh liền cảm thấy hoang mang.
Từ cảnh giới Quy Nguyên trở xuống thì tu sĩ vẫn chỉ được coi là một con người bình thường, sau khi tiến giai lên cảnh giới Hoá Thần, toàn bộ tinh hoa trong linh hồn đã chuyển thành “nguyên thần”, giúp mạng sống tu sĩ không còn bị lệ thuộc vào thân xác. Cho dù có chặt đầu một tu sĩ cảnh giới Hoá Thần thì y vẫn có thể đoạt xá người khác, trọng sinh thêm một lần nữa.
Trong điển tịch ghi lại, tu sĩ một khi đề thăng lên cảnh giới Hoá Thần thì thần thức có thể vươn xa đến ngàn vạn dặm, thậm chí bao phủ cả một quốc gia. Ở đây, chắc hẳn tên Hư Không tử kia đã lưu lại một đạo thần thức trên người Đoàn Ngọc, nhờ đó giúp cho cả hai dễ dàng liên lạc với nhau.
- Sư phụ ngươi quả thật là Quy Nguyên cảnh đỉnh phong sao?
Trần Vũ Sinh hỏi lại. Trong lòng thầm nghĩ tên này đã xuống nước trước, thì bản thân cũng không mất thể diện lắm, thôi thì làm hoà vậy.
Đoàn Ngọc gật đầu một cách tự nhiên:
- Ừm.
Chợt thấy Trần Vũ Sinh móc ra từ trong ngực một chiếc hộp nhỏ màu nâu, trên vỏ hộp có vẽ đầy những hoa văn kỳ lạ. Ánh mắt Trần Vũ SInh nhìn chiếc hộp một cách đầy luyến tiếc, nhưng sau đó đành thửo dài đưa cho Đoàn Ngọc, nói:
- Đây là lễ vật của ta gửi Hư Không tử đạo hữu, phiền ngươi chuyển dùm, cứ nói là Mộc Vị ở Âm Ma điện tặng. Trong chiếc hộp này có phong ấn một củ nhân ngàn năm đã tu luyện thành linh trí, kẻ ăn vào tu vi sẽ gia tăng mạnh.
Đoàn Ngọc nghe xong cũng hiểu ra, tên Mộc Vị này nghe “sư phụ” của hắn đã sắp tiến lên cảnh giới Hoá Thần thì sợ hãi, cho nên bây giờ muốn hối lộ, xây dựng mối quan hệ đây mà. Nhưng dù sao Đoàn Ngọc cũng phải hỏi ý kiến Hắc Phong trước. Chỉ nghe Hắc Phong nói:
- Tuỳ ngươi. Từ bây giờ ta sẽ không xen vào nữa, ngươi cứ tự mình làm mọi việc, đến lúc nào nguy hiểm nhất thì ta sẽ xuất hiện bảo vệ cho ngươi. Phải như vậy thì ngươi mới mau trưởng thành được.
- Là sao? Ngươi định bỏ rơi ta à?
Đoàn Ngọc hốt hoảng hỏi lại, nhưng quả nhiên Hắc Phong không trả lời nữa.
- Thôi vậy, thế thì đành tự lực cánh sinh thôi.
Đoàn Ngọc thở dài, đưa tay nhận lấy hộp quà của Mộc Vị, rồi đáp:
- Đa tạ Mộc tiền bối quan tâm, món đồ này ta nhất định sẽ gửi tới tận tay sư phụ. Còn bây giờ thời gian đã trễ, chúng ta mau bắt đầu xâm nhập vào cấm địa, kẻo người Thiên Kiếm tông lại phát giác ra.
Mộc Vị gật đầu, y đưa tay huýt nhẹ một tiếng, lập tức từ phía nam có bốn tên tu sĩ đi tới. Những tên này là những kẻ tham gia tuyển chọn đệ tử, nào ngờ lại chính là người do Mộc Vị cài vào.
Lúc này một tên trong bọn chúng đang xốc nách một bé gái mặc áo đỏ tầm bảy mười hai tuổi, miệng cô bé đã bị khoá chặt bằng một tấm đạo phù cho nên ngoài không ngừng giãy dụa thì chẳng làm được gì cả.
Bốn tên vừa tới nơi đã lập tức quỳ xuống đất, cung kính thưa với Mộc Vị:
- Thưa sư phụ, chúng con đã lén bắt được Lý Tiểu Phượng, đứa con của Lý Đạo Tông tới đây.
Mộc Vị sắc mặt mừng rơn nhìn cô bé Lý Tiểu Phượng nói:
- Được lắm. Lần này các ngươi đã lập công lớn. Con bé này là Phượng Hoàng chi thể, một trong những thể chất tu đạo tốt nhất. Phải dùng máu của thân thể loại này thì mới có thể khai mở phong ấn bên trong được.
Cái gì? Dùng máu một đứa bé gái bảy mười hai tuổi hiến tế để mở phong ấn? Đoàn Ngọc vừa nghe đã rợn da gà với cách làm của Mộc Vị.
Nhưng đây chỉ là do Đoàn Ngọc chưa chứng kiến những thủ đoạn kinh khủng khác trong ma đạo, mà ở Việt quốc điển hình chính là Âm Ma điện. Tổ chức này đã có lần huyết sát cả một thành trì phàm nhân gần vạn người để tế luyện một pháp bảo. Sự việc lần đó đã dấy lên nỗi phận hận sâu sắc trong lòng tu đạo giới Việt quốc, nhưng vì thế lực của Âm Ma điện quá lớn, cơ hồ còn mạnh hơn cả Thiên Kiếm tông cùng Vũ Hoá môn gộp lại cho nên chính đạo mới không dám vọng động.
Mộc Vị tu vi tuy là Quy Nguyên cảnh, nhưng ở Âm Ma điện thân phận cũng chỉ là một trưởng lão thấp bé bình thường, thế mới biết sự đáng sợ của Âm Ma điện.
Thấy tâm tình của Đoàn Ngọc trầm đi, Hắc Phong đột nhiên xuất hiện lên tiếng:
- Lần này ta phải xuất hiện nhắc nhở ngươi, những việc như thế này tốt nhất là ngươi nên bàng quan đứng nhìn. Lý do thứ nhất là bản thân ngươi chỉ là tu sĩ Thai Tức, thua xa ngàn vạn lần gã Mộc Vị, cho dù ngươi muốn cứu đứa bé gái kia thì cũng lực bất tòng tâm. Thứ hai, để tiến vào được cấm địa, thì đúng là phải có hy sinh. Sau này cũng vậy, muốn có được thành quả thì phải đổ máu, đừng nghĩ ta tàn nhẫn độc ác. Tu chân giới chính là nơi tàn nhẫn độc ác như vậy đấy. Nếu như ngươi muốn không muốn thì sau hôm nay, hãy trở về nhà làm một phàm nhân, quên việc cứu bọn người Trần Minh cùng báo thù đi.
Đoàn Ngọc lòng trầm hẳn xuống, nhưng cuối cùng đành thở dài gật đầu. Hắc Phong đang trú trong đầu Đoàn Ngọc cảm thấy hắn quả thật nghe lời mình thì mới yên tâm, tiếp tục ẩn đi, để cho Đoàn Ngọc tiếp tục tự hành động.
Mộc Vị hướng về phía cầu Thông Thiên, cắn đầu ngón tay phải chảy máu, sau đó đưa lên không trung viết thành một đạo phù văn bằng máu. Viết xong đạo phù văn này sắc mặt y liền trở nên tái nhợt, nhưng y vẫn cắn răng tiếp tục đưa ngón tay phải lên, một đạo ma khí xuất hiện nơi đầu ngón tay, y lại tiếp tục dùng ma khí này vẽ chồng lên phù văn bằng máu.
Sau khi Mộc Vị vẽ xong thì hai phù văn một bằng máu một bằng khí đen dung hợp lại, tạo thành một phù văn lớn màu đỏ sẫm như máu bầm, từ nó toả ra khí tức vô cùng kỳ dị. Ở trong đó, Đoàn Ngọc còn mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét giống như của âm hồn quỷ dữ.
- Đây là Mộc Vị ta đã dùng bảy bảy bốn chín thân thể tinh huyết của những thiếu nữ trinh trắng sinh vào ngày cực âm tạo thành. Đạo phù văn này gọi là Huyết Âm ma văn, có thể giúp chúng ta phá bỏ phong ấn đầu tiên tại cầu Thông Thiên.
Đoàn Ngọc nghe xong lại một phen nữa kinh hồn táng đảm. Trong lòng hắn thầm chửi Mộc Vị quá sức biến thái, nhưng nhìn sang mấy tên đồ đệ của Mộc Vị lại thấy ánh mắt bọn chúng hâm mộ không thôi. Quả nhiên bọn người trong ma đạo chẳng ai là tốt lành.
- Sao thế Đoàn Ngọc?
Mộc Vị thấy thần sắc kỳ lạ của Đoàn Ngọc thì nhíu mày hỏi. Đoàn Ngọc thu lại tâm tình, chỉ nhạt giọng đáp:
- Chẳng có gì. Bây giờ ngươi cần máu của ta đúng không?
Mộc Vị gật đầu. Đoàn Ngọc không nói nhiều nữa, chỉ lẳng lặng cắt trên cổ tay, lấy ra một ít máu đưa cho Mộc Vị.
Về việc dùng máu tu sĩ chính đạo để phá giải phong ấn, thì Đoàn Ngọc thật sự không hiểu một điều. Tại sao Trần Vũ Sinh phải dụ dỗ hắn đến đây để “hợp tác”, mà không phải là bắt đại một tu sĩ nào đến, sau đó giết chết lấy máu, hoặc là giết ngay chính Đoàn Ngọc cũng được.
Đoàn Ngọc chỉ thầm phỏng đoán rằng Trần Vũ Sinh nghe theo lời Trần Tư Tư, muốn hãm hại giày vò hắn. Cho nên mới nói hợp tác cùng vào bên trong cấm địa, nhưng thực chất là muốn dùng hắn làm con tốt thí để mở đường. Nơi này đã gọi là cấm địa, nguy hiểm ắt sẽ đầy rẫy, cần một tên tiên phong thí nghiệm hy sinh cũng đúng.
Nhưng tất nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của Đoàn Ngọc, còn sự thật thế nào thì chỉ có Trần Vũ Sinh mới biết.
Phía kia, Mộc Vị sau khi lấy được máu của Đoàn Ngọc thì vội dung nhập nó vào Huyết Âm ma văn, khiến ma văn này biến đổi một lần nữa, từ màu đỏ bầm chuyển sang một màu tía yêu dị. Mộc Vị khẽ phất tay, Huyết Âm ma văn lập tức như một đạo ánh sáng bắn tới đầu bên kia cầu Thông Thiên.
Ma văn khi vừa tới nơi liền giống như va phải mặt nước, khiến không gian nơi đó nhiễu loạn đôi chút, tạo nên một cảnh tượng thần kỳ vô cùng, giống như khi người ta ném một viên đá xuống hồ làm thành sóng vậy. Đoàn Ngọc chưa kịp hết kinh ngạc, thì đã thấy chỗ ma văn tiếp xúc với màn chắn vô hình vừa rồi xuất hiện một cánh cửa tròn, bên trong chỉ thấy gió lớn cuồn cuộn, sâu hút không thấy đầu bên kia.
- Chúng ta đi nào.
Mộc Vị mỉm cười, phất tay một cái rồi ung dung đi vào cánh cửa này. Nối sau lưng y chính là bốn tên đệ tử vác cô bé áo đỏ trên vai. Còn Đoàn Ngọc trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng cũng nhanh chân bước vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]