Toàn bộ tu sĩ trong đại sảnh đều bị bất ngờ bởi lời nói của Đoàn Ngọc. Tống Nghĩa hừ một cái, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
- Đoàn tiểu đệ, việc này không thể đùa được đâu.
Bạch Hữu Tài cũng đứng dậy chất vấn:
- Tên tiểu tử vô tri này, ngươi dựa vào đâu nói Phá Giới Thần Phù trên tay Tống huynh là giả.
Mặc dù phải tiếp nhận hàng loạt tiếng chỉ trích từ bốn phía xung quanh, nhưng Đoàn Ngọc vẫn chẳng hề có biểu tình gì. Hắn im lặng một lúc chờ cho không khí lắng xuống, rồi nói:
- Ta tuy bất tài vô học, nhưng trước đây đã từng đọc được một cuốn sách viết về cách luyện chế những phù lục bậc cao. Phù lục trên tay Tống huynh có hình mà không có thần, có sắc mà không có thế, chất liệu giấy cũng không tốt lắm. Làm sao lại có thể là lá Phá Giới Thần Phù quý giá kia được.
Đoàn Ngọc một hơi bịa ra hàng loạt thứ nhằm để chúng tu sĩ trong đại sảnh tin tưởng mình am hiểu về thuật luyện phù lục. Quả nhiên, mặc dù những gì hắn nói vô căn cứ, luyên thuyên nhảm nhí nhưng dường như không ai phản đối, bọn họ đều lộ dáng vẻ trầm tư, xem ra lòng tin vào Tống Nghĩa đã bắt đầu lung lay.
Tống Nghĩa cau mày hỏi:
- Chỉ dựa vào mấy câu khẩu quyết trên là có thể khẳng định Phá Giới Thần Phù này là giả hay sao?
Đoàn Ngọc ngẩng mặt đáp:
- Cũng chỉ khẳng định khoảng tám phần thôi. Tuy vậy, cũng có thể do tiểu đệ hoa mắt nhìn nhầm. Nếu Tống huynh tin tưởng thì hãy để tại hạ tới kiểm chứng lại một lần nữa.
Nhưng Tống Nghĩa quả nhiên là người thông minh. Y đã phán đoán ra phần nào ý đồ muốn tiếp cận Phá Giới Thần Phù của Đoàn Ngọc. Y nói:
- Đoàn tiểu đệ, việc này không thể. Phá Giới Thần Phù là vật vô cùng quý giá, có liên quan tới tính mạng những người ở đây, lỡ như trong lúc kiểm chứng có gì sơ xuất thì cái trách nhiệm này Đoàn đệ gánh không nổi đâu.
Đoàn Ngọc cười đáp:
- Ở đây đông người như vậy, tiểu đệ lại không có cánh trên lưng, chẳng nhẽ Tống huynh còn sợ tiểu đệ bay lên trời ư? Nếu Tống huynh không yên tâm, thì trong lúc tiểu đệ kiểm chứng, cứ mời vị cô nương đeo khăn che mặt kia cùng Bạch Hữu Tài, Hoàng Lỗ huynh đứng cạnh bên để giám sát. Nếu tiểu đệ có giở trò thì vào bằng ấy người, há lại chẳng thể một kích giết chết tiểu đệ?
Hoàng Lỗ cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy. Việc này có độ quan trọng rất cao. Chỉ là kiểm tra một lần thôi mà, ở đại sảnh hiện giờ có gần hai trăm tu sĩ, thêm vào bốn người chúng ta là cao thủ tuyệt đỉnh vây quanh, hắn còn có thể giở trò gì kia chứ?
Rõ ràng Hoàng Lỗ cũng không tin tưởng Tống Nghĩa. Từ lúc Tống Nghĩa xuất ra khối ngọc giản chứa công pháp bí mật để các phương thế lực tranh đoạt, thì y đã đoán ra ý định của Tống Nghĩa. Vì không ai biết khối ngọc giản mang công pháp của nhà nào, cho nên một khi chưa thể lấy được khối ngọc giản thì ai nấy cũng sẽ đều lo lắng, sợ rằng công pháp gia truyền của mình lọt ra bên ngoài, đến khi đó, một hồi mưa gió máu tanh là điều khó tránh xảy ra.
Nhưng nào ngờ việc Đoàn Ngọc xuất hiện đã làm kế hoạch của Tống Nghĩa tan vỡ. Lúc này y lại dùng một chiêu thức tương tự, tung ra Phá Giới Thần Phù để chia rẽ mọi người với nhau. Càng nghĩ, Hoàng Lỗ lại càng cảm thấy tên thiếu chủ Thương Minh này quả thật vô cùng độc địa, chưa biết chừng, Phá Giới Thần Phù cũng là một cái bẫy, gài mọi người mắc vào cũng nên.
Bạch Hữu Tài cũng đứng dậy nói:
- Đúng thế. Cứ cho để tên tiểu tử này kiểm tra một lần. Tuy Bạch mỗ là người thù dai ích kỷ, nhưng vì lợi ích của tập thể ta có thể bỏ qua. Đoàn huynh cứ việc kiểm tra đi.
Lời của Bạch Hữu Tài gây ra cho Đoàn Ngọc một phen ngạc nhiên, vốn tưởng rằng tên nhị thiếu gia nhà họ Bạch này thuộc loại công tử nhà giàu, chỉ có tiền mà không có não. Nào ngờ y cũng minh mẫn như vậy, thậm chí còn biết phân nặng nhẹ, gác ân oán riêng tư vì việc công.
Cô gái thần bí kia cũng không phản đối. Đến nước này Tống Nghĩa cũng chẳng còn gì để nói, đành gật đầu chấp nhận cho Đoàn Ngọc tiến hành kiểm tra Phá Giới Thần Phù.
Đoàn Ngọc bước lên chỗ chiếc bàn đặt giữa phòng, lúc này bên trái hắn là Hoàng Lỗ, bên phải hắn là cô gái thần bí, Tống Nghĩa đứng trước mặt, cuối cùng là Lâm Phi đứng phía sau lưng. Có sự thay đổi này là bởi vì Bạch Hữu Tài biết rõ mình không phải là đối thủ của Đoàn Ngọc, nên mới nhờ Lâm Phi, người tu vi cao hơn hẳn thế chỗ.
Hiện tại Đoàn Ngọc bốn phía đều đã bị bao vây, thậm chí bốn đại cao thủ này chỉ cách hắn có một bước chân. Chỉ cần hắn dám vọng động, có biểu hiện gì khác lạ thì sẽ táng mạng tại đương trường.
Đoàn Ngọc tuy bị khí thế bốn người này dồn ép nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế. Hắn cười lớn nói:
- Ta muốn nhờ hai thuộc hạ của ta là Huyền Ẩn cùng Hàn Thạc tới đây trợ giúp.
Vì Huyền Ẩn, Hàn Thạc chỉ là hai tiểu tu sĩ nhỏ bé nên cả bốn thế lực đều không do dự mà chấp nhận. Hai tên thuộc hạ khi ngồi xuống chiếc bàn đặt Phá Giới Thần Phù thì sợ đến mức toàn thân run lên lẩy bẩy, hai hàm răng va vào nhau từng tiếng lộp cộp.
Đoàn Ngọc hai tay khoanh sau lưng, mỉm cười:
- Cứ thư giãn đi. Chỉ cần ta chưa chết thì không sẽ không ai có thể đụng đến các ngươi.
- Đa tạ chúa công.
Huyền Ẩn cũng Hàn Thạc mếu máo trả lời.
Lâm Phi thấy Đoàn Ngọc vẫn chưa ra tay thì bực dọc nói:
- Đừng lề mề nữa, mau kiểm tra đi.
Hoàng Lỗ nhắc nhở:
- Ta xin cảnh báo Đoàn huynh đệ lần nữa, chớ có mà giở trò, nếu không thì sẽ chết rất thảm đấy.
Đoàn Ngọc chẳng biểu tình gì, quay sang hỏi Tống Nghĩa:
- Lúc huynh mua Phá Giới Thần Phù từ Đại Lý Quốc về, họ có nói cách sử dụng cho huynh không?
Tống Nghĩa đáp:
- Có. Chỉ cần dùng một ít tinh huyết ba người muốn rời đi làm vật dẫn, sau đó chờ khoảng một khắc thì liền có thể kích hoạt.
- Đến một khắc cơ à…
Đoàn Ngọc vẻ mặt trầm lặng, quay sang cô gái thần bí nói:
- Mời cô nương cầm Phá Giới Thần Phù lên giúp để tránh mọi người nghĩ ta giở trò.
- Được thôi. Đoàn công tử cẩn thận đấy.
Đôi mắt dài đẹp đẽ của cô gái thần bí ánh lên từng tia mê hồn, đoạn cô ta cúi người xuống cầm Phá Giới Thần Phù lên tay, sau đó giơ lên cho Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc giả vờ đưa tay tiếp nhận, nhưng không cầm vào Phá Giới Thần Phù mà lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại của cô ta.
Cô gái thần bí có vẻ sửng sốt trước hành động này của Đoàn Ngọc:
- Công tử làm gì vậy?
Đoàn Ngọc nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp đẽ của cô ta, mỉm cười chậm rãi đáp:
- Ta…
Đoàn Ngọc không hề vội vã mà cố tình nói thật chậm, điều này khiến cô gái thần bí và bọn Tống Nghĩa, Hoàng Lỗ, Lâm Phi càng thêm tò mò hơn nữa.
- Thích…
Khi chữ thích vừa ra khỏi miệng Đoàn Ngọc thì cô gái thần bí chợt biểu tình sửng sốt, cô cũng cảm nhận rõ ràng bàn tay thô ráp của Đoàn Ngọc đang mân mê nhẹ bàn tay của mình, việc này khiến nơi hai gò má cô gái thần bí chợt ửng hồng.
- Cô!
Nhưng khoảnh khắc chữ cuối cùng được Đoàn Ngọc thốt lên, thì Tống Nghĩa bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng đưa tay chụp lấy Phá Giới Thần Phù.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Đoàn Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay đang nắm lấy tay cô gái sau khi cầm được Phá Giới Thần Phù thì chợt giật mạnh xuống, tháo tuột vòng đai Khu Thú Quyển đang bọc trên cổ tay cô ta.
Cùng lúc, Đoàn Ngọc nghiến răng, chân khí trong đan điền bộc phát ra ngoài, đem thực lực Võ giả hậu kỳ phô bày toàn bộ, tạo thành một lực phản chấn hòng đánh bay tứ đại cao thủ.
Hoàng Lỗ cùng Lâm Phi thấy hành động của Đoàn Ngọc thì ngay lập tức đại nộ, song chưởng một phải một sau lưng đồng thời ập đến, xuyên qua tấm màn do chân khí vừa tạo thành, đánh vào cơ thể hắn, khiến hắn phun ra một bụm máu.
- Dám ngông cuồng ngay trước mặt của ta. Đáng chết!
Tống Nghĩa vẻ mặt tức giận bồi thêm một chưởng vào nữa vào ngực Đoàn Ngọc khiến lục phủ ngũ tạng hắn gần như dập nát.
Nhưng Đoàn Ngọc vẫn không buông Phá Giới Thần Phù cùng Khu Thú Quyển ra. Nội tâm hắn khẽ động, nhanh chóng dùng thần thức của mình phá vỡ ấn ký trên Khu Thú Quyển, sau đó phóng xuất một luồng sáng xanh ra ngoài.
Luồng sáng này hiện nguyên hình là nhị công chúa Trần Tư Tư xinh đẹp tuyệt trần. Khoảnh khắc nàng vừa xuất hiện thì đã thấy Đoàn Ngọc đang cùng lúc chịu ba chưởng từ ba đại cao thủ ập thẳng vào người, miệng trào máu tươi. Nhưng hắn dường như không hề để ý, ánh mắt nhìn nàng còn mang vẻ cười cợt. Tiếp theo Đoàn Ngọc rống to một tiếng, dùng hết sức bình sinh đánh bật của Tống Nghĩa, Hoàng Lỗ, Lâm Phi ra ngoài.
Trong tay hắn bỗng xuất hiện Lưu Tinh kiếm, thân kiếm xoay tròn, múa một vòng cắt mấy vệt trên tay Huyền Ẩn, Hàn Thạc cùng Trần Tư Tư.
- Chúa công!
- Đoàn lang!
Cả ba người hiểu ra Đoàn Ngọc muốn làm gì nên đồng thời hét lớn. Chỉ thấy Đoàn Ngọc mỉm cười cay đắng, lá Phá Giới Thần Phù trên tay bốc cháy, tiếp theo từ nó phát ra ba luồng sáng vàng chiếu thẳng vào thân thể Huyền Ẩn, Hàn Thạc cùng Trần Tư Tư.
- Huyền Ẩn, nhớ… đem nhị công chúa bình an trở về nhà.
- Huyền Ẩn xin hứa!
Huyền Ẩn cùng Hàn Thạc đồng thời khóc rống. Vì muốn Phá Giới Thần Phù phát huy công hiệu thì phải chờ đến một khắc nên cả ba đại cao thủ Tống Nghĩa, Lâm Phi, Hoàng Lỗ ngay lập tức sáp vào, ý định giết giết chết đám Hàn Thạc.
Ầm! Từ trên không trung phía sau lưng cả ba đột nhiên xuất hiện ba vòng xoáy lớn hút họ lại, khiến cho Tống Nghĩa, Lâm Phi, Hoàng Lỗ đều không thể tiến thêm bước nào. Bất đắc dĩ, cả ba đành phải quay sang không ngừng tấn công lên Đoàn Ngọc đang đứng bên cạnh.
Đoàn Ngọc máu miệng không ngừng trào ra, lồng ngực hắn như muốn nát bấy, nỗi đau giày xé tinh thần hắn, nhưng càng đau hắn lại càng minh mẫn, càng cố sức cản trở bọn Tống Nghĩa, Lâm Phi, Hoàng Lỗ lại.
Ánh mắt hắn khẽ dời sang trên người nhị công chúa, giọng nói trở nên run rẩy vì nội thương nghiêm trọng:
- Ta…có lỗi với cô. Cô chỉ là một phàm nhân, vậy mà ta lại làm đánh mất đi vài năm thọ nguyên quý giá của cô. Hôm nay, xem như Đoàn Ngọc ta chuộc tội!
- Thiếp không cần…
Trần Tư Tư òa khóc, định lao tới ôm lấy Đoàn Ngọc nhưng đã không còn kịp nữa. Luồng sáng từ Phá Giới Thần Phù phát ra ngày càng sáng rực, rồi đem thân hình cả ba người Hàn Thạc, Huyền Ẩn, Trần Tư Tư nuốt trọn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]