Đoàn Ngọc tới bên cạnh Tiểu Hồng, đưa tay xoa xoa vết thương sâu hoắm trên bờ ngực khổng lồ của nó.
Chỉ thấy Tiểu Hồng khẽ rên lên, sau đó thở hắt ra một hơi, toàn thân rũ rượi. Nơi cánh tay trái của nó đang cầm thứ gì đột nhiên rơi xuống đất làm vang lên một tiếng keng của kim loại.
Đoàn Ngọc ngạc nhiên nhìn lại thì phát hiện ra đây chính là thanh Lục Giới Sát Hồn Thương đang bị hư hỏng nặng nề, suốt ba năm nay vẫn được cắm ở bãi xương khô này để hấp thu tử khí cùng sát khí.
- Có lẽ Tiểu Hồng bị thương vì quyết tâm giữ Lục Giới Sát Hồn Thương mà không cho Lưu Tĩnh cướp đoạt… Hây, Tiểu Hồng, trên người ngươi tồn tại thật là nhiều bí mật đấy. Từ lúc ngươi đưa dùng trái trứng kia dẫn dụ Tam Đầu Long ép chúng ta buộc phải tiến vào Thái Cực Môn thì ta đã cảm thấy nghi ngờ. Bí cảnh này thật ra có quan hệ gì với ngươi? Còn ngươi tại sao lại trung thành với ta như vậy? Thậm chí ta còn chưa từng thực hiện huyết khế chủ nô với ngươi cơ mà?
Đoàn Ngọc nhìn Tiểu Hồng trầm tư một lúc.
Bỗng Tiểu Hồng lại kêu lên một tiếng, như đáp lại lời hắn, sau đó thân thể khổng lồ từ từ co lại, biến trở về kích thước nhỏ bé ban đầu. Tiếp theo, Tiểu Hồng hóa thành một vệt sáng chui vào Khu Thú Quyển đang được đeo trên tay của Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc mấy lần dùng linh thức cảm ứng thì thấy Tiểu Hồng đang bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ say, dường như nó đang sử dụng khả năng tự trị thương của yêu thú để phục hồi, có lẽ sẽ mất không ít thời gian.
Đoàn Ngọc thở dài một tiếng, trong lòng thầm nhủ chờ Tiểu Hồng tỉnh lại thì sẽ tìm cách tra ra bí mật của nó.
Đoạn hắn đứng dậy, nắm lấy Lục Giới Sát Hồn Thương vào tay, ngẩng đầu nhìn về ngọn Giới Mang Sơn cao sừng sững nơi tít tận chân trời, trong ánh mắt tràn đầy quyết tâm và hy vọng.
…………………………………………..
Một tháng sau.
Tại dưới chân Giới Mang Sơn lúc này đang tồn tại rất nhiều tu sĩ cảnh giới Thai Tức, số lượng ước chừng đến hơn một ngàn. Lẫn trong đó mơ hồ có cả khí tức của một số tu sĩ Tiên Thiên. Hiển nhiên, những tu sĩ này vì biết nếu không đột phá cảnh giới thì khó lòng trèo lên Giới Mang Sơn, nên đã bỏ qua việc áp súc, đem tu vi tiến thẳng đến cảnh giới Tiên Thiên.
Đã hơn bảy năm trôi qua kể từ ngày chúng tu sĩ cùng tiến vào Thái Cực Môn. Bầu trời Man Hoang cũng đã từ ban ngày dần chuyển sang ban đêm, bóng tối mơ hồ bao trùm lấy vùng bình nguyên bao la bát ngát này.
Vô số vì sao trên bầu trời cũng theo đó xuất hiện. Nhưng ngôi sao sáng rực rỡ nhất thì chỉ tồn tại trên bầu trời đỉnh Giới Mang Sơn, nó lơ lửng trên cao tách biệt với các ngôi sao khác. Những ngôi sao xung quanh tuy đẹp đẽ nhưng dường như cũng chỉ để làm nền cho nó.
- Nào, đã bảy năm trôi qua, hôm nay toàn bộ tu sĩ Man Hoang chúng ta cùng nhau trèo lên Giới Mang Sơn. Chúng ta phải qua được bí cảnh thứ hai nếu không muốn chết già tại đây. Nào! Cùng tiến lên!
- Tiến lên!
- Hãy thử một lần cuối!
Hàng ngàn tiếng hò hét vang lên khiến bầu trời như cũng muốn rung động, một đợt người đông nghìn nghịt như thủy triều tràn về Giới Mang Sơn với khí thế vô cùng hùng hồn, như muốn đem ngọn Giới Mang Sơn vĩ đại kia san bằng dưới chân.
Giữa lưng chừng Giới Mang Sơn, Tống Nghĩa lúc này đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tọa. Bên cạnh gã chính là cô em gái Tống Thanh Loan đang lo lắng đứng nhìn đám tu sĩ đang như điên như cuồng lao về phía mình.
Chợt Tống Nghĩ mở miệng, khẽ hỏi:
- Đã thông báo cho người của ta siết chặt vòng kiểm tra dưới chân núi chưa?
Tống Thanh Loan gật đầu đáp:
- Đại ca cứ yên tâm. Người của chúng ta tạm thời vẫn đang tập trung canh gác dưới chân núi. Chỉ cần tên tiểu tử Đoàn Ngọc kia tiến vào thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Nhưng mà…
Nói đến đây, Tống Than Loan chợt nhíu mày:
- Nhưng mà muội vẫn không hiểu. Đã ba năm trôi qua, đại ca vẫn cho rằng tiểu tử Đoàn Ngọc kia còn sống hay sao?
Tống Nghĩa mỉm cười, trả lời:
- Đây chẳng qua là ta cẩn thận đề phòng thôi. Nếu như ta cùng muội leo đến được đỉnh Giới Mang Sơn thì không cần tìm tên tiểu tử đó nữa. Còn hiện tại cứ nuôi thêm một ít hy vọng có thể bắt được hắn.
Tống Thanh Loan thở dài:
- Muội nói ra đại ca đừng giận. Ca suốt ngày bảo không màng danh lợi. Nhưng tại sao hành động luôn trái ngược với lời nói thế. Đại ca Tống Nghĩa của muội trước đây hình như không phải vậy?
- Muội còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được nỗi khổ tâm của đại ca. Chuyện này đừng nhắc đến nữa, muội mau xuống dưới chân núi quản lý thủ hạ đi.
Tống Nghĩa vừa dứt lời, Tống Thanh Loan lập tức xoay người đi thẳng một mạch xuống chân núi.
…………………………………………
Tại một góc phía đông của Giới Mang Sơn, một đội thủ hạ của Thương Minh lúc này đang chặn đường kiểm tra dung mạo của đám tu sĩ đang tiến đến.
Việc kiểm tra này được Tống Nghĩa bố trí rất khéo, y không muốn làm mất lòng chúng tu sĩ nên đã thực hiện biện pháp như sau: Chỉ cần kiểm tra không phải thì lập tức tu sĩ kia sẽ nhận được mười viên linh thạch làm tiền bồi thường. Việc này khiến ai nấy không những không chống đối mà còn vô cùng hoan hỉ, nườm nượp tự thân đến tham gia kiểm tra.
- Ngươi! Xem nào, cao nhong nhỏng thế này thì không phải hắn rồi! Cho qua!
- Ây, mặt mũi trắng bóc thư sinh thế này cũng không phải. Hắn không đẹp trai như thế, cho qua!
- Xấu trai quá cũng không phải.
Hai tên thủ hạ dẫn đầu của Thương Minh tay cầm một bức tranh họa vẽ hình một gã thanh niên, cứ đi một lượt qua hàng ngang kiểm tra hết người này đến người khác.
- Được rồi, tốp sau tiến vào!
Chờ tốp này đã xếp hàng ngay ngắn. Gã cao to vạm vỡ mới bắt đầu cầm bức tranh tiếp tục kiểm tra.
- Ngươi không phải… Di, tên này, tại sao ngươi lại đeo mặt nạ? Mau mau tháo ra!
Gã cao to vạm vỡ bỗng dừng lại nơi giữa hàng, chỗ đứng của một gã đàn ông bận y phục xanh, nhưng không nhìn rõ dung mạo vì bị một chiếc mặt nạ hình dạ xoa che khuất.
Chỉ nghe tên này khúm núm nói:
- Ây vị lão huynh này, ngươi nên thông cảm cho ta một chút. Ta đang bị bệnh da liễu, khắp mặt mưng mủ hôi thối, nếu tháo mặt nạ ra chỉ sợ làm ngươi hết hồn.
- Nói láo! Nếu đã sợ làm người khác hết hồn thì tại sao lại còn đeo mặt nạ hình dạ xoa. Tất cả tập trung lại đây, ta nghi ngờ gã này chính là người chúng ta muốn tìm!
Gã cao to vạm vỡ vung tay quát lớn, lập tức từ nơi cách đó không xa có chừng mười mấy tu sĩ hùng hổ kéo tới, thần sắc dữ tợn bao vây gã đeo mặt nạ lại.
Gã đeo mặt nạ biểu tình sợ hãi khom người xuống đưa tay vái không ngừng:
- Các vị đại ca, lời tiểu đệ nói là sự thật mà. Đây là chút lòng thành gởi tặng các vị đại ca.
Gã đeo mặt nạ vừa run rẩy cầu xin, tay vừa đưa vào trong ngực, rút ra một túi trữ vật đựng linh thạch khẽ nhét vào lòng bàn tay gã cao to vạm vỡ.
Gã cao to vạm vỡ nhìn túi linh thạch mỉm cười, vốn tưởng sẽ thả gã đeo mặt nạ ra, nào ngờ lại quát lớn:
- Bắt hắn lại. Kẻ này muốn hối lộ ta để vượt qua vòng kiểm tra, ắt hẳn là có gian trá bên trong.
Mười mấy tu sĩ đang vây quanh gã đeo mặt nạ đồng thời “dạ” một tiếng, sau đó sáp vào định bắt sống gã ta. Nào ngờ, đúng lúc này từ phía sau lưng gã cao to vạm vỡ bỗng có tiếng hô:
- Khoan!
Khoảnh khắc vừa nghe thấy tiếng hô này thì hai mắt của gã đeo mặt nạ cũng chợt sáng rực. Tuy vậy, gã vẫn cố ôm đầu tỏ ra sợ hãi, tay chân run rẩy, mồ hôi sau áo chảy ra ướt nhẹp.
Gã cao to vạm vỡ quay lại thì thấy một người đàn ông đang tiến đến, y chắp tay cung kính:
- Thuộc hạ Trần Lực xin nghe lệnh đại hộ pháp!
Bùi Diệc xua tay nói:
- Ngươi thông cảm. Đây là một vị bằng hữu của ta, y mắc bệnh da liễu bẩm sinh nên không thể tháo mặt nạ ra được. Ta xin lấy tư cách đại hộ pháp bảo hộ cho y.
Trần Lực nghe vậy thì cung kính đáp:
- Có đại hộ pháp bảo hộ thì chuyện này dễ dàng rồi. Chỉ cần hắn để lại danh tánh thì lập tức có thể thông qua.
Gã nghe thấy câu này liền mừng rỡ giơ tay lên:
- Ta tên là Lâm Tam!
…………………………………………� �…..
Bùi Diệc dẫn “Lâm Tam” đi thẳng một mạch tới một nơi vắng người ở trong Giới Mang Sơn, sau khi cẩn thận quay tới quay lui kiểm tra, khi đã xác định không có ai theo dõi thì mới lên tiếng:
- Đoàn huynh, sao huynh lại tới đây?
Gã đeo mặt nạ hóa ra lại chính là Đoàn Ngọc. Chỉ thấy hắn cười đáp:
- Ta không muốn chết già tại Man Hoang, đương nhiên là phải tới đây leo núi rồi.
- Đoàn huynh đệ thật mạo hiểm quá. Tống Nghĩa cùng đám Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Hoàng Lỗ và Âm Ma điện cũng đang trèo lên Giới Mang Sơn. Nhỡ may gặp phải họ thì huynh thảm rồi.
Đoàn Ngọc vỗ vai Bùi Diệc, sự quan tâm của gã khiến hắn vô cùng cảm động:
- Bùi đại ca yên tâm. Tiểu đệ giờ đây bản lĩnh cao cường lắm, chỉ cần là một đấu một, đệ tự tin không thua kém bất kỳ ai trong bọn chúng cả.
- Đoàn huynh đệ thật cứng đầu.
Bùi Diệc thở dài, tỏ ra bó tay với tính cách bạt mạng của Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc cười cười hỏi:
- Vô Thập Tam vẫn còn đang ở trên đỉnh núi chưa đi sao?
- Đúng vậy. Y vẫn ngồi đây trong suốt bảy năm nay, không biết y chờ ai nữa. Nhưng ta nghe Tống thiếu chủ nói rằng y đang đợi Lưu Tĩnh tới để hoàn thành lời hứa với Vương Thiền.
- Tên Vô Thập Tam này thật là làm người khác chột dạ không thôi…
Đoàn Ngọc nghe tới đây thì thầm chửi trong lòng. Hắn thật sự không biết Vô Thập Tam có phải cũng có ý đồ với mình hay không? Nỗi lo duy nhất của Đoàn Ngọc cũng chính là tên đại biến thái này.
Còn về bọn Tống Nghĩa, Bạch Hữu Tài, hắn tự tin cho dù bị bọn chúng hợp công thì vẫn sẽ có thể dễ dàng chạy thoát. Nhưng ở trong số tu sĩ đông đến hàng nghìn người này, bọn Tống Nghĩa muốn tìm ra hắn thì cũng là một vấn đề rất nan giải.
Đoàn Ngọc vỗ vai Bùi Diệc, ánh mắt chân thành nói:
- Bùi huynh, cảm tạ huynh luôn giúp đỡ ta mỗi khi cần thiết. Ân tình này Đoàn Ngọc vĩnh viễn không quên.
- Đoàn huynh đệ không cần phải nói như vậy. Hãy nhớ rằng chúng ta là “bằng hữu”!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]