Chương trước
Chương sau
Ba người Đoàn Ngọc, Vô Thập Tam và Bạch Vô Thiên quấn lấy nhau trên không trung tạo thành một loạt tàn ảnh.

Ban đầu cả ba chỉ dùng quyền cước đánh ra vài chiêu nhằm thăm dò lẫn nhau, khiến trận chiến có phần nhàm chán. Cuối cùng vì thấy tên nào cũng quá cáo già, không chịu hiển lộ tuyệt học của mình, Vô Thập Tam quát lớn một tiếng, tay cầm thanh kiếm rỉ sét lần lượt chém ra hai đạo kiếm khí sắc bén về phía Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên.

Đoàn Ngọc cười lớn:

- Được! Đã đánh thì phải đánh cho sảng khoái! Dấu diếm làm gì!

Dứt lời, Đoàn Ngọc xoay thân một vòng, xuất ra Thiên Địa Vô Cực Kiếm, hàng ngàn đạo kiếm khí như một cơn mưa rào bắn ra khắp bốn phương tám hướng. Tuy vậy, hắn khống chế quỹ đạo bay của những tia kiếm khí này rất chuẩn xác, không hề làm bị thương đám người Tống Nghĩa, Âm Ma Điện hay Vương Thiền.

Vô Thập Tam cười lạnh:

- Họ Lâm ngươi vẫn nhu nhược như ngày nào. Nhưng ngươi yên tâm, để có một trận đánh thật sảng khoái, ta cũng sẽ không dùng chiêu lần trước đối phó ngươi!

Đoàn Ngọc chợt gọi:

- Này Vô Thập Tam…

Một mặt không ngừng đánh tan những đạo kiếm khí đang bắn tới gần, một mặt Vô Thập Tam hỏi:

- Cái gì?

Đoàn Ngọc cau mày, ra vẻ bí hiểm:

- Ta thấy ngươi nên đổi tên là Vô Thập Tứ đi thì hơn?

- Vì sao?

Thân hình Vô Thập Tam thoáng dừng lại trong không trung. Đoàn Ngọc cười lớn:

- Vì ngoài mười ba cái “vô” ra, thì ta còn thấy ngươi vô sỉ nữa. Ha ha…

- Hừ.

Vô Thập Tam hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm rỉ sét trong tay biến ảo thành hàng trăm thanh giống như đúc, quát:

- Bách Kiếm Phân Thân Thức!

Theo tiếng quát, mấy trăm thanh kiếm rỉ sắt lần lượt phân ra bao vây Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên lại. Chúng hình thành một đại kiếm trận. Mỗi một lần Đoàn Ngọc cử động là sẽ bị mấy thanh kiếm này khống chế, không cho hắn nhúc nhích dù chỉ một phân. Vô Thập Tam quả nhiên không hổ với hai chữ “thiên tài”, y không những kiếm thuật cao thâm, mà còn vận dụng được trận pháp ảo thuật vào trong kiếm thuật của mình.

Bạch Vô Thiên âm trầm nói:

- Đây chính là Tỏa Yêu Đại Trận của Minh gia, không ngờ ngươi lại biến đổi tạo thành kiếm trận riêng cho mình.

Vô Thập Tam cười nhạt không trả lời. Hai tay y bắt ấn quyết, khiến những thanh kiếm xoay tròn xung quanh Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên. Đến đây, hơn trăm thanh kiếm đột ngột tách ra thành ngàn thanh, hơn nữa khí linh lực phát ra có nhu có cương, có thật có giả, khiến Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên rất đỗi lúng túng.

Đoàn Ngọc nói:

- Cùng nhau phá trận.

Dứt lời, hắn cùng với Bạch Vô Thiên cố sức di chuyển đến gần nhau, khiến hai kiếm trận đang bao vây họ hợp lại thành một. Sau đó hắn xuất ra Hoành Thiên Kiếm Khí đánh vào một góc mà hắn cho là yếu nhất trong trận pháp, còn Bạch Vô Thiên cũng nâng ngón trỏ lên, bắn ra một chiêu “Thiên Địa Hữu Chính Khí” trong Hạo Nhiên Chỉ.

Vô Thập Tam hô:

- Thiên Kiếm Phân Thân Thức, biến!

Lập tức vị trí bị Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên hợp công đánh vào hóa thành hư ảo, khiến đòn của cả hai rơi vào khoảng không. Cùng lúc, hơn ngàn thanh kiếm đâm từ phía sau lưng đâm tới, khiến cả hai phải rất vất vả mới tránh né được.

Bạch Vô Thiên nói:

- Lâm đ*o hữu, trận pháp này hư hư thực thực, cứ tiếp diễn thì chúng ta sẽ bị Vô Thâp Tam vắt kiệt sức lực. Chi bằng chúng ta hãy cứ mặc kệ tất cả mà tấn công về phía Vô Thập Tam. Dù sao y cũng là người tạo ra trận pháp, chỉ cần y bị rối loạn, trận pháp ắt sẽ bị phá vỡ.

Đoàn Ngọc gật đầu, nhanh chóng làm theo chiến thuận của Bạch Vô Thiên. Cả hai hóa thành hai đạo ánh sáng lao vút về phía Vô Thập Tam, mặc cho kiếm trận vẫn không ngừng bao vây xung quanh.

- Hoành Thiên Kiếm Khí!

- Hạo Nhiên Nhất Chỉ!

Hai người liên tục tấn công Vô Thập Tam, nhưng Vô Thập Tam không hổ là tu sĩ Thai Tức mạnh nhất hiện nay. Y gặp nguy không loạn, một mặt đỡ hết mọi đòn đánh, một mặt điều khiển kiếm trận đánh lén hai gã địch thủ.

Nhưng cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến. Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên hợp sức đánh một đòn chí tử về phía y, khiến y phải dồn toàn sức đỡ đòn đánh này, kiếm trận vì thế cũng tan vỡ.

Sau khi đã phá được kiếm trận, ngón tay cái của Bạch Vô Thiên chợt chuyển hướng tấn công sang Đoàn Ngọc, xuất ra chiêu thứ hai “Tạp Nhiên Phú Lưu Hình” trong Hạo Nhiên Chỉ bắn về phía hắn.

Chiêu thức này như huy động toàn bộ chính khí cương liệt trong trời đất, khiến ngón tay cái của Bạch Vô Thiên như tượng trưng cho trời. Ngón tay cái này mang một uy áp đến từ thiên đạo ấn tới giữa ngực Đoàn Ngọc, khiến hắn không kịp phòng bị. Phốc một tiếng, thân hình Đoàn Ngọc bắn ngược ra sau như diều đứt dây. Nhưng ngay lập tức Vô Thập Tam lại xông tới tấn công Bạch Vô Thiên, vô tình ngăn cản Bạch Vô Thiên truy sát Đoàn Ngọc, giúp hắn tránh khỏi một kiếp.

Đoàn Ngọc ngồi xổm trên mặt đất, máu huyết trong người bị một chỉ này của Bạch Vô Thiên đánh cho nhộn nhạo cả lên. Đến bây giờ, hắn mới dám tin là mình vẫn chưa phải mạnh nhất. Tuy Bạch Vô Thiên tu theo đường lối “tạp linh lực”, nhưng vì đã áp súc đến lần thứ mười ba nên vẫn có thể đánh ngang tay với hắn và Vô Thập Tam.

Còn về phần Vô Thập Tam, lần giao chiến trước y chưa xuất ra toàn bộ thực lực, ngay cả Bách Kiếm Phân Thân Thức mạnh mẽ kia cũng chưa dùng tới. Đoàn Ngọc thầm nghĩ nếu lúc trước Vô Thập Tam dùng đến chiêu này thì chưa biết bản thân có chống đỡ nổi không nữa.

Chợt hắn nghe tiếng Hắc Phong quát lớn:

- Nhanh nào, thừa cơ hội Vô Thập Tam đang cầm chân Bạch Vô Thiên, hãy tới chỗ đài nước kia đi.

Đoàn Ngọc lập tức làm theo. Hắn nhún mũi bàn chân, dùng hết tốc lực lao về phía đài nước giữa hồ. Tay hắn đặt lên trên cái đầu rồng thứ nhất, dùng ý niệm truyền vào trong nó, cố gắng thuần phục biến nó thành pháp bảo của mình. Không ngờ cái đầu rồng này hoàn toàn không phản kháng chút nào, bị Đoàn Ngọc trực tiếp thu vào trong túi trữ vậy. Bây giờ chỉ còn lại sáu cái đầu rồng, Đoàn Ngọc đang định thừa cơ thu trọn thì đã bị hai đạo công kích từ phía xa bắn tới, ép hắn lui lại.

Vô Thập Tam hừ lạnh:

- Ta đã giúp ngươi thoát chết một mạng, không ngờ ngươi còn vô sỉ hơn cả ta!

Riêng Bạch Vô Thiên chỉ im lặng không nói gì.

Đoàn Ngọc đáp:

- Cứu? Ta cần ngươi cứu sao? Thích thì chúng ta chiến tiếp!

Dứt lời, Đoàn Ngọc tay cầm Lưu Tinh Kiếm vụt lên không trung, dùng sức đánh cả hai người Bạch Vô Thiên và Vô Thập Tam. Hắn ra tay ác liệt đến mức hai người này đều không dám thu liễm nữa. Bạch Vô Thiên liên tục xuất ra hàng trăm đạo chỉ khí chống đỡ, còn Vô Thập Tam dùng kiếm lao vào cận chiến với Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc không biểu tình gì, khi thấy Vô Thập Tam đến gần mình thì liền chém xuống một kiếm.

Kiếm này ban đầu cực nhanh, nhưng về sau quỹ đạo lại trở nên cực chậm. Khiến Vô Thập Tam hơi sửng lại theo “sự chậm” này. Nhưng nhờ phản ứng từ bao lần sinh tử đại chiến đã giúp Vô Thập Tam thoát khỏi một mạng. Chưa đợi lưỡi kiếm kia chém xuống, Vô Thập Tam đã vội vã lách người sang một bên, tuy vậy sống mũi của y vẫn bị Lưu Tinh Kiếm rạch xuống một vết thương nhỏ.

Vô Thập Tam âm trầm nhìn Đoàn Ngọc nói:

- Cực khoái thành mạn! Không ngươi tuy đi sau nhưng lại đến trước. Ta thật quá thất bại rồi.

Y thở dài một tiếng:

- Cũng đã đến lúc phải xuất ra Sát Lục Quyết!

Nghe Vô Thập Tam nói thế, sắc mặt Bạch Vô Thiên lộ vẻ ngưng trọng. Sát Lục Quyết vốn là môn công pháp nổi danh nhất của Vô Thập Tam. Tương truyền một khi Sát Lục Quyết xuất thế tất cả sinh khí trong mấy trăm dặm đều bị hút cạn, để lại một vùng đất u ám chết chóc.

Chỉ thấy đôi mắt Vô Thập Tam trở nên tối đen, mái tóc y tung bay trong gió, một luồng sát khí kinh thiên động địa bùng phát từ thanh kiếm rỉ sét, như muốn đem toàn bộ vạn vật sinh linh giết sạch.

- Sát lục chi đạo, lấy sát làm ý chí, lấy tử vong làm dẫn…

Vô Thập Tam vừa chậm rãi nói, tay vừa đưa thanh kiếm rỉ sét lên, lập tức toàn bộ sinh khí trong bí cảnh này bị thanh kiếm hút lấy toàn bộ. Một bầu không khí chết chóc ngập tràn trong bí cảnh, khiến người ta hít thở không thông.

Vô Thập Tam đứng giữa không trung, từ thân thể phát ra vô tận sát khí, nhưng sát khí này không phải tà, cũng chẳng phải chính. Nó cứ đứng trung lập giữa trời đất, hiên ngang bất khuất, thậm chí còn có xu hướng hủy thiên diệt địa, tự lấy mình làm độc tôn.

Tà áo của Đoàn Ngọc bay phần phật dưới áp lực của Vô Thập Tam. Nhưng vì thế chiến ý trong mắt hắn càng đậm. Hắn đang do dự không biết có nên dùng đến Hỏa Thần Quyết của Bạch gia hay không. Chợt hắn nghe Hắc Phong nói:

- Ngươi hãy giả vờ nhắm mắt lại. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi Huyễn Ảnh Đại Pháp, một trong những công pháp mạnh nhất của ta. Ngươi hãy dùng Đại Diễn Quyết nhanh chóng học nó.

Đoàn Ngọc gật đầu, lập tức nhắm mắt lại.

Bên phía kia, Bạch Vô Thiên và Vô Thập Tam nhìn thấy Đoàn Ngọc không thèm phòng thủ thì rất ngạc nhiên, đều suy nghĩ không biết hắn đang định giở trò gì.

Trong lúc hai gã đang phân vân, thì Đoàn Ngọc đã bắt đầu dùng tốc độ lĩnh ngộ siêu việt mà Đại Diễn Quyết ban cho để nghiên cứu Huyễn Ảnh Đại Pháp.

- Nơi nào có ánh sáng, thì nơi đó sẽ có bóng. Đây cũng chính là nguyên lý của Huyễn Ảnh Đại Pháp.

Đoàn Ngọc khẽ lẩm bẩm. Chợt hắn mở to hai mắt ra:

- Ta hiểu rồi.

Dứt lời, thân hình của hắn biến mất dưới mắt Vô Thập Tam và Bạch Vô Thiên.

Vô Thập Tam nhíu mày, nhưng rồi y tỏ vẻ không quan tâm. Đôi mắt tối đen của y nhắm lại, sau đó đưa kiếm lên chém xuống. Cả không gian trong bí cảnh như run lên dưới một kiếm này.

Một kiếm này tuy không quá mạnh như vô cùng sắc bén, sắc tới mức ngay cả những hạt bụi nhỏ nhất trong không khí cũng bị nó cắt làm đôi.

Một kiếm này chém về phía Bạch Vô Thiên, khiến gã sợ hãi đồng thời giơ ngón trỏ và và ngón cái lên, cùng lúc xuất ra “Thiên Địa Hữu Chính Khí” và “Tạp Nhiên Phú Lưu Hình”.

Nhưng một kiếm của Vô Thập Tam đã lách vào giữa những khe rất nhỏ trong đạo “chỉ khí” của Bạch Vô Thiên, chẻ đôi nó ra, tiếp tục lướt xuống đầu gã.

Bạch Vô Thiên nhíu mày, vội vã xuất ra một kiện pháp bảo hình khiên mới đỡ được đòn này của Vô Thập Tam.

Vô Thập Tam lạnh lùng cười:

- Đúng là thứ bất tài vô dụng, bản lĩnh yếu đuối cho nên phải dùng tới ngoại vật trợ giúp à? Thật hổ danh với hai chữ thiên tài.

Nhưng Bạch Vô Thiên vẫn không hề tức giận, chỉ nhẹ giọng đáp một câu khiến Vô Thập Tam phải sửng sờ:

- Ta vốn không phải thiên tài. Ta chỉ là một tu sĩ Bán Phàm thể gặp được may mắn mà thôi.

Gã tiếp:

- Các ngươi sinh ra đã có tư chất tốt, tu vi tăng tiến không có bình cảnh. Còn ta thì sao? Tất cả thành quả của ta hiện nay đều là do lao đầu vào sinh tử mà có được. Cái mác thiên tài chẳng qua là mọi người tự ý gắn cho ta mà thôi. Nếu như vậy, ta mượn ngoại lực thì đã làm sao?

Bí mật động trời này khiến tất cả mọi người trong bí cảnh đều không hẹn mà cùng ngừng tay. Họ nhìn Bạch Vô Thiên với ánh mắt khâm phục. Đúng vậy? Việc không ngại khó khăn phấn đấu tiến lên đỉnh cao chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Thậm chí Bạch Vô Thiên làm được như vậy chứng tỏ y hơn người, cũng rất xứng đáng với hai chữ “thiên tài”.

Đúng lúc mọi người đang trầm ngâm, đột nhiên từ phía sau lưng Vương Thiên truyền đến một tiếng la:

- Ta hiểu rồi!

Ở dưới mặt đất, cái bóng đen của Vương Thiền đột nhiên biến ảo thành hình dáng của Đoàn Ngọc khiến gã giật mình hoảng sợ:

- Lâm đại ca. Ban nãy ta không cố tình đắc tội với ngươi đâu, cho ta xin lỗi đi mà…

Vương Thiền đã thầm kinh hãi từ lúc quan sát trận chiến giữa Đoàn Ngọc, Vô Thập Tam và Bạch Vô Thiên. Gã biết rằng bản thân đã đụng phải ổ kiến lửa rồi. Vương Thiền nghĩ bụng khi kết thúc mọi việc sẽ chủ động sang tạ lỗi với Đoàn Ngọc, cùng lắm là giao cho hắn một ít linh thạch coi như tiền bồi thường. Ai ngờ nhanh như vậy mà Đoàn Ngọc đã đến báo thù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.