Chương trước
Chương sau
Khoanh chân ngồi xuống, Lục Lâm Thiên dường như đang trầm tư gì đó, tranh đoạt Hồng Hoang điện trong Thương Khung chiến trường khiến cho Lục Lâm Thiên cũng có chút cảm thán, miệng thì thào nói nhỏ:

- Thần Linh Nghiễm Hồng, người này không giống bình thường.

Dứt lời, trường bào màu xanh tung bay, khi thân hình đứng lên đã lặng lẽ biến mất trong không gian tɧác ɭoạи của Thiên Trụ giới.

- Phụ thân, con nhớ người.

Lục Lâm Thiên vừa rời khỏi Thiên Trụ giới, một đạo thân ảnh xinh đẹp, nhỏ nhắn liền bổ nhào vào trong ngực Lục Lâm Thiên, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên nụ cười cao hứng, khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt đen nhánh khiến cho người ta nhìn vào không nhịn được mà muốn ôm vào trong ngực thơm một cái.

Tiểu nha đầu này không phải là Lục Lộ thì còn có thể là ai, Lục Lâm Thiên lập tức ôm tiểu nha đầu, cao hứng xoay một vòng nói:
- Tiểu nha đầu, con sao lại ở đây?

Lục Lâm Thiên cũng có chút kỳ quái, hắn tiến vào trong Thiên Trụ giới, bên ngoài có Tuyết Sư, Huyết Mị hộ pháp. Dù là ai cũng không có cách nào tiếp cận. Đám người Vô Song, Hồng Lăng nếu không có chuyện đặc biệt sẽ không tới quấy rầy hắn.

Tiểu nha đầu nghe vậy lập tức nở nụ cười giảo hoạt, nàng phải dùng biện pháp mới tiến được vào đây a:

- là Tuyết Sư thúc thúc và Huyết Mị a di đồng ý để cho con vào đây.

Âm thanh non nớt vang lên, hai tay nhỏ nhắn của Lục Lộ nắm lấy khuôn mặt của Lục Lâm Thiên, hôn vào má hắn một cái, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ hưng phấn, nói:

- Phụ thân, nói cho người một tin tức tốt, tỷ tỷ và ca ca đều trở về rồi.

- Tỷ tỷ và ca ca?

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên.

- Chính là đám người Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ ca, Lục ca, Thất tỷ mà Kinh Vân ca ca thường nói tới nha.
Lục Lộ vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, ngón tay nhỏ khẽ nghịch, nhìn qua đáng yêu vô cùng. Rất nhiều tỷ tỷ và ca ca đều trở về, hai ngày này nàng kiếm được không ít thứ tốt, cũng lại có thêm nhiều chỗ dựa.

Sưu.

Mà Lục Lộ còn chưa nói xong đã cảm thấy hoa mắt, hai người biến mất tại chỗ.

Trong sảnh của đình viện có mấy đạo thân ảnh xinh đẹp đang ngồi, chính là đám người Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Vân Hồng Lăng, Lăng Thanh Tuyền, Lữ Tiểu Linh, Lam Linh, mà còn có một đạo thân ảnh xinh đẹp mặc y phục màu trắng ngồi đó, y phục trắng như tuyết, thân hình mềm mại uyển chuyển, tuyệt mỹ không thôi.

Sưu.

Không gian trong sảnh nổi lên chấn động, Lục Lâm Thiên ôm Lục Lộ xuất hiện trong sảnh, ánh mắt nhìn vào trên đạo thân ảnh mặc y phục màu trắng như tuyết, đẹp tới mức lay động phàm tần kia, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc và vui vẻ.
- Phụ thân, còn có Bạch Linh mẫu thân kia.

Tiểu nha đầu Lục Lộ bắt đầu đếm từng đầu ngón tay một.

Chúng nữ trong sảnh nhìn thấy Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào, tất cả đều mỉm cười đứng dậy, Bắc Cung Vô Song tiến lên, khí chất thanh nhã giống như tự nhiên, thời gian không lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên người nàng, ngược lại còn làm tăng thêm cho nàng vài phần vũ mị, ánh mắt nhìn qua Lục Lâm Thiên, nói:

- Thương thế thế nào rồi?

- Đã không còn gì trở ngại.

Lục Lâm Thiên gật đầu, ở bên ngoài mấy ngày, ở trong Thiên Trụ giới quả thực thời gian không ngắn, còn có Hỗn Độn Âm Dương quyết và Bất Diệt thiên thể, thương thế của hắn đã khôi phục không kém là bao.

Thân ảnh xinh đẹp mặc y phục trắng như tuyết nhẹ nhàng bước lên, thân hình lung linh mê người khiến cho tim người ta đập thình thịch, nàng nhìn qua Lục Lâm Thiên, khẽ ngẩng đầu cười yếu ớt, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn qua yêu mị chúng sinh, nàng nói:

- Thϊếp nghe mọi người nói, có một vị nữ tử gọi là Ma Linh Yêu Nữ cực kỳ tương tự với Phong Du Du của Phong gia đúng không.

- Khục.

Lục Lâm Thiên nghe vậy không nhịn được mà ho một tiếng, nữ tử tuyệt mỹ mê người trước mắt hắn hiện tại không phải là Bạch Linh thì còn có thể là ai. Sau khi ho khan xong, trên khuôn mặt đang xấu hổ của hắn hiện lên sự vui vẻ, nói:

- Sao nàng lại trở về?

Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên, trên dung nhan tuyệt mỹ quanh quẩn khí chất yêu mị như có như không, nàng khẽ nói:

- Âm nhi cũng trở lại rồi.

- Bạch Linh tỷ, muội nói chàng sẽ giả ngu mà.

Lăng Thanh Tuyền từ từ đi tới bên người Bạch Linh, khuôn mặt tinh xảo không trang điểm, thế nhưng nhìn qua lại vũ mị, phong tư trác tuyệt giống như tiên tử, mái tóc đen nhánh rũ xuống eo tăng thêm vài phần không nhiễm phàm trần. Chỉ là lúc này nàng đang trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, khiến cho hắn không khỏi cố gắng nặn ra nụ cười khổ.

- Được rồi, mọi người đừng làm khó chàng nữa.

Độc Cô Cảnh Văn tiến lên, đôi mắt giống như ngọc thạch trên khuôn mặt tinh xảo, trắng nõn kia khiến cho người ta liếc nhìn kỹ cũng cảm thấy câu hồn đoạt phách, lúc này chỉ cần khẽ mỉm cười một cái cũng khiến cho lòng người rung động.

Lục Lâm Thiên nhìn về phía Độc Cô Cảnh Văn nở nụ cười cảm kích.

- Cảnh Văn tỷ, sao tỷ cứ che chở cho chàng vậy? Nếu không giáo huấn chàng một chút, sợ rằng sau này không biết chàng sẽ làm ra những hành động gì.

Vân Hồng Lăng cùng Lam Linh, Lữ Tiểu Linh tiến lên, đều tức giận lườm Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên thấy thế cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn tam nữ.

- Phụ thân, có phải người phạm sai lầm hay không?

Lục Lộ ở trong ngực Lục Lâm Thiên, dường như cảm thấy có chút không đúng cho nên dôi mắt to khẽ nháy, hiếu kỳ hỏi Lục Lâm Thiên.

- Cái này...

Lục Lâm Thiên lập tức nghẹn lời, cười khổ.

- Phụ thân con không phạm sai lầm, chỉ là bản tính khó sửa mà thôi, đến đây, mẫu thân dẫn con đi chơi.

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó ôm Lục Lộ trong ngực Lục Lâm Thiên rời đi.

Lục Lâm Thiên cười khổ, nhún nhún vai, sau đó nhìn qua Bạch Linh nói:

- Nàng ở trong Thái Hoàng thế giới thế nào rồi?

- Tất cả khá tốt.

Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên nói:

- Chỉ là có chút nhớ chàng và mọi người.

- Ta cũng nhớ nàng.

Lục Lâm Thiên cười cười, lập tức ôm nữ tử trước mặt vào trong ngực.

- Phụ thân.

- Phụ thân.

Từng đạo âm thanh từ bên ngoài truyền tới, lập tức có bảy đạo thân ảnh trước sau tiến vào trong sảnh. Bảy thanh niên nam nữ, ba nữ bốn nam, nữ khí chất cao quý, dung nhan vô song, nam cũng đều là thân hình cao ngất, khí vũ hiên ngang.

Bảy người đi vào trong sảnh, lập tức vây quanh Lục Lâm Thiên, đám người này chính là bảy người Lục Doanh, Lục Trực, Lục Phương, Lục Âm, Lục Tượng, Lục Xảo.

- Trở về rồi sao?

Lục Lâm Thiên có chút vui vẻ hỏi, bảy đứa nhỏ lúc trước, lúc này bất luận một ai đều là người phong hoa tuyệt đại, bảy người đều là Vô Lượng Niết Bàn, tu vi đều tới Hóa Hồng cảnh, trong đó hai nha đầu Lục Âm và Lục Doanh đều tới Nhị Nguyên Hóa Hồng.

Trong sảnh, người một nhà thật vất vả mới có cơ hội tụ họp, tự nhiên sẽ có nhiều chuyện không nói hết. Lục Lâm Thiên từ trong miệng đám người Lục Doanh mới biết được, vừa rồi bảy gia hỏa cũng mới đi gặp gia gia Lục Trung cùng Độc Cô Ngạo Nam, sư tổ Chí Thánh Đại Đế, Đoan Mộc Khung Thiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.