Chương trước
Chương sau
Lục Lâm Thiên nuốt nước bọt, hưng phấn nói tiếp:

- Nhưng mà áo nghĩa hàn băng lại có thể làm được, đây là trạng thái siêu tự nhiên, chỉ cần đóng băng tất cả không gian tới tình trạng thấp nhất, khi đó có thể đạt tới độ không tuyệt đối, dưới độ không tuyệt đối, tất cả vật chất và áo nghĩa đều sẽ bị ảnh hưởng.

Trung niên khí khái hào hùng nghe vậy có chút khϊếp sợ nhìn qua Lục Lâm Thiên đang hưng phấn, ánh mắt vô cùng nghi hoặc nói:

- Cái gì là độ không tuyệt đối? Ta nghe không hiểu..

- Cái này...

Lục Lâm Thiên sững sờ, hắn đã quên một chuyện, hắn lập tức cười khổ nói với đại hán trung niên khí khái hào hùng:

- Tóm lại suy nghĩ của tiền bối sẽ thành công, ta thấy tiền bối nếu như không ngại, ta có thể giúp một ít chuyện nhỏ được.

- Thật sao? Vậy thì quá tốt, ta sẽ nói lĩnh ngộ những năm này của ta cho ngươi. Đối với áo nghĩa hàn băng của ngươi ít nhiều sẽ có trợ giúp.
Đại hán trung niên khí khái hào hùng kia lập tức kích động rồi hưng phấn.

Trong cái động bằng băng rộng rãi, cực lớn kia, bên trong hàn khí lạnh thấu xương, một lát sau hai người ngồi khoanh chân, trong miệng nhấp nháy, không biết là đang nói gì, trong tay có từng đường vòng cung huyền ảo xẹt qua rồi ngưng kết thành thủ ấn, không gian bằng băng chung quanh không ngừng biến ảo bất định.

...

Thời gian lần nữa trôi qua, trong mật địa Thiên giới, chẳng biết tại sao một ít thanh niên Cổ tộc khó xuất hiện lại càng ít lộ diện hơn, đồn rằng tất cả đều đi bế quan tĩnh tu.

Chỉ trong chớp mắt, thời gian cách lúc Lục Lâm Thiên tiến vào mật địa Băng gia đã được mười lăm năm.

Trong mười lăm năm này, trong mật địa Thiên giới cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, tất cả mọi người đều đang tĩnh tu.
Nhưng mà ba năm trước đây lại xảy ra một đại sư, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện động tĩnh lớn lần thứ ba. Nhật nguyệt hàng lâm, ngôi sao rơi xuống, trong khoảng một ngàn năm ngắn ngủi xuất hiện người Chân lý Niết Bàn thứ ba, trong lúc nhất thời kinh động cả ba ngàn Đại thiên thế giới.

Trong tất cả các cường giả đã bắt đầu lan truyền ra một câu, thiên địa phong vân, yêu nghiệt thành đàn. Trong một nghìn năm trước sau xuất hiện ba người Chân lý Niết Bàn, đủ để khiến cho tất cả mọi người khϊếp sợ.

Sáng sớm, trong dãy núi ở trong mật địa Thiên giới có chút sương mù nhàn nhạt còn chưa tán đi, nhìn tư xa như có như không, giống như tấm lụa mỏng.

Sáng nay, chẳng biết tại sao trong mật địa Thiên giới lại lạnh lẽo dị thường, loại hiện tượng này trước nay chưa từng thấy qua. Hàn khí lan tràn, khiến cho người có tu vi thực lực thấp một chút căn bản không có cách nào chống lại.
Trong mật địa Thiên giới lập tức có không ít khí tức mịt mờ trong chốc lát dò xét, lan tràn về phía bí cảnh Băng gia.

- Là hàn khí từ trong bí cảnh Băng gia, chẳng lẽ bên trong xảy ra biến cố gì đó?

Lập tức trên trời xanh có âm thanh vang lên, trên không trung lập tức từng đạo thân ảnh phá không rời đi.

Sưu Sưu.

Ngoài bí cảnh Băng gia, trước hải vực vô biên, trên vách đá dựng đứng lúc này xuất hiện không ít thân ảnh hội tụ, đám người Băng Cổ, Đường Ám, Lôi Quang, Nhâm Ngã Hành, Tịnh Kiếm Hoàng đều có mặt.

Hải vực vô biên bên ngoài bí cảnh Băng gia vốn là một màu xanh, giống như vô biên vô hạn, bọt nước bắn tứ tung thì lúc này cả hải vực bao la kết thành băng, hàn khí ngập trời từ trong hải vực cuồn cuộn lan tràn ra.

Kỳ lạ nhất chính là trên hải vực bao la này có không ít thân ảnh được băng sương bao phủ, thân hình trên hải vực bằng băng không có cách nào nhúc nhích, tư thế giống như một bức tượng bằng băng, cực kỳ quái dị.

- Băng hàn chi khí thật quái dị, Băng Cổ, trong bí cảnh Băng gia ngươi xảy ra chuyện gì vậy?

Đường Ám thất kinh, có chút kinh ngạc hỏi Băng Cổ.

- Ta cũng không biết trong bí cảnh xảy ra biến hóa gì, chúng ta đang muốn xuống dưới xem xét, thế nhưng nếu ai đặt chân xuống dưới sẽ bất động, đóng băng, căn bản không có cách nào thoát thân ra được. Ta vừa rồi thiếu chút nữa cũng không ra được.

Vẻ mặt Băng Cổ lúc này cũng rung động, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này hải vực bằng băng này căn bản không thể đặt chân xuống, một khi tiến vào sẽ bị trói buộc làm ảnh hưởng, không thể giãy dụa.

- Gần đây trong bí cảnh Băng gia ngươi có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không? Tại sao lại có thể như vậy?

Lôi Quang có chút khó hiểu nói.

- Không có, bí cảnh vẫn bình thường.

Băng Cổ lắc đầu, ánh mắt lập tức khẽ đổi, nói:

- Nhưng mà Lục Lâm Thiên mười lăm năm trước tiến vào trong bí cảnh Băng gia ta, đến bây giờ còn chưa có đi ra.

- Lục Lâm Thiên, không phải chuyện này có quan hệ với Lục Lâm Thiên đó chứ?

Đám người Lôi Quang và Ám Đường nghe vậy sắc mặt lập tức ngưng trọng.

- Chúng ta cũng không biết rốt cuộc là thế nào, trong bí cảnh này nhất định xảy ra biến cố gì đó, hàn băng chi khí này rất mạnh, có lẽ cũng không phải Lục Lâm Thiên tạo thành.

Băng Cổ nhíu mày, hiện tại hắn cũng bó tay, hải vực này hiện tại ngay cả hắn cũng không dám đặt chân lên, chỉ cần đặt chân lên trên sẽ bị ảnh hưởng, không có cách nào nhúc nhích.

Sưu Sưu.

Từ bốn phương tám hướng trên không trung không ngừng có cường giả đáp xuống, sắc mặt đều kinh ngạc nhìn quan hải vực đóng băng vô biên vô hạn trước mắt, hàn băng chi khí cuồn cuộn, người thực lực thấp căn bản không thể tới gần.

Sưu Sưu.

Bỗng nhiên, trong hải vực lập tức truyền ra hai tiếng xé gió, hai đạo âm thanh vang lên trong hải vực bị đóng băng. Âm thanh giống như quỷ mị chui ra, giống như óc thể di chuyển trong băng dày đặc trên hải vực.

Hai đạo thân ảnh này nhảy ra, băng hàn chi khí trong thiên địa cũng lạnh lẽo tới mức tận cùng, giữa không trung có tầng tầng lớp lớp băng sương bao phủ, che khuất bầu trời, giống như cơn lốc cuốn tới, khiến cho thiên hôn địa ám.

- Băng hàn chi khí thật mạnh.

Băng hàn chi khí như vậy khiến cho chúng cường giả có mặt ở đây bỗng nhiên biến sắc, băng hàn chi khí này ảnh hưởng tới không gian, ảnh hưởng tới thời gian và nguyên lực cùng linh hồn. Cường giả ở đây cũng khó có thể chống lại, đều phát hiện ra thoạt nhìn mình trở nên ngây ngốc, trong lúc vô hình bị băng hàn chi khí này ảnh hưởng, căn bản không có cách nào chống lại.

- Ha ha ha, thành công, thành công rồi...

Trên không trung lập tức vang lên tiếng cười to, hàn băng chi khí cũng đột nhiên thu liễm.

Xoẹt.

Băng sương phô thiên cái địa biến mất không thấy gì nữa, hải vực đóng băng bao la dần dần bị hóa giải, băng hàn chi khí giảm bớt.

Cơ hồ tất cả mọi người ngẩng đầu, trên không trung lúc này có hai đạo thân ảnh, một người trung niên có khuôn mặt khí khái hào hùng cùng một nam tử mặc áo bào xanh đang lơ lửng đứng trên không trung, khuôn mặt hai người lúc này đều mang theo vẻ kích động.

- Là Lục Lâm Thiên.

Nhâm Ngã Hành, Tịnh Kiếm Hoàng và những người khác ngẩng đầu, thanh niên mặc áo bào xanh kia chính là Lục Lâm Thiên tiến vào trong bí cảnh Băng gia đã được mười lăm năm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.