Chương trước
Chương sau
- Hạo Thần hoàng giả đại nhân, Lục Lâm Thiên đánh chết nhiều cường giả quân đoàn Thiên Phượng của ta như vậy, chẳng lẽ ngươi đứng nhìn sao?

Phượng Tuy nhìn thẳng Hạo Thần, hắn không nghĩ tới Hạo Thần lại buông tha Lục Lâm Thiên, một âu điều tra rõ ràng ai cũng biết đại biểu cái gì, sợ rằng Hạo Thần hoàng giả căn bản không muốn quản.

- Phượng Tuy, tất cả phải đợi điều tra rõ ràng mới định đoạt, mọi người nên lui ra đi.

Hạo thần nhìn thẳng vào Phượng Tuy.

- Hạo Thần hoàng giả, chuyện này cần gì điều tra, ngươi tận mắt nhìn thấy cả rồi.

Phượng Tuy quát lớn, hắn không nguyện ý buông tha Lục Lâm Thiên, bất kể nói thế nào cho dù không gϊếŧ Lục Lâm Thiên, cũng nhất định phải ép hắn bế quan mới được, sau đó hắn có thể thông tri trong tộc xử lý. Nếu như vậy buông tha Lục Lâm Thiên, sợ rằng Lục Lâm Thiên trực tiếp rời khỏi Thương Khung chiến trường, khi đó càng khó đối phó.
Ánh mắt Hạo Thần hoàng giả khó coi, nhìn Lục Lâm Thiên, nói:

- Lục Lâm Thiên, Phượng Tuy đoàn trưởng đã nói, ngươi có gì cần giải thích không, ngươi nên biết liên minh quân quy, ngươi bây giờ hành động đại biểu cái gì.

Lục Lâm Thiên nhìn Hạo Thần hoàng giả, khóe miệng động động, căn bản không quan tâm Hạo Thần hoàng giả, hắn nhìn Nhược Linh đạo nhân, trầm giọng nói:

- Nhược Linh tôn tướng, chẳng lẽ ngươi không có mang lời ta nói nói lại với quân bộ hay sao, ta không quan tâm lập lại lần nữa đâu.

- Lục đoàn trưởng, cái này...

Nhược Linh đạo nhân bất đắc dĩ, Lục Lâm Thiên rõ ràng không cho Hạo Thần hoàng giả, Hóa Hồng Cảnh mặt mũi.

Hạo Thần hoàng giả phất tay với Nhược Linh đạo nhân, ánh mắt nhìn Lục Kinh Vân bên cạnh Lục Lâm Thiên, lập tức nói với Lục Lâm Thiên:
- Lục đoàn trưởng, ta đã nghe Nhược Linh tôn tướng nói rồi, cho nên ta cũng không nói sẽ đi ngang qua sân khấu.

Sắc mặt Hạo Thần hoàng giả âm trầm một ít, lập tức nhìn Lục Lâm Thiên:

- Chuyện đã xảy ra ta cũng biết đại khái, ta cảm thấy không kém bao nhiêu đâu, dù sao lệnh lang hiện tại không có gì, không phải xong việc sao.

- Hạo Thần hoàng giả, ngươi cũng biết một ít, vậy ta hỏi ngươi biết bao nhiêu, ta lắng tai nghe đây!

Lục Lâm Thiên cười nhạt với Hạo Thần hoàng giả, nhưng nụ cười làm người ta sởn tóc gáy.

Hạo Thần hoàng giả nhíu mày, Lục Lâm Thiên chính là đau đầu, so với trước khi hắn đến còn khó nuốt hơn, ánh mắt bình tĩnh, nhìn qua Phượng Tuy, nói:

- Phượng Tuy đoàn trưởng, không bằng ngươi nói xem xảy ra chuyện gì đi.

Sắc mặt Phượng Tuy tái nhợt, nghe vậy ánh mắt trừng Lục Lâm Thiên, lớn tiếng nói:
- Hạo Thần hoàng giả, quân đoàn Thiên Phượng ta phát hiện một người từ ngoài đến, thần sắc vội vàng, tưởng rằng là gian tế Minh Linh, cho nên bắt lại hỏi thăm. Không nghĩ tới tao ngộ phản kháng, còn gϊếŧ không ít đệ tử quân đoàn Thiên Phượng của ta, quân đoàn Thiên Phượng lúc này mới đuổi gϊếŧ. Ai biết Lục Lâm Thiên đột nhiên tới đây, nói là con của hắn, ta lập tức nói đây là hiểu lầm, ai biết Lục Lâm Thiên lại phát rồ, đại khai sát giới với quân đoàn Thiên Phượng của ta, hoàng giả đại nhân, ngươi nhất định phải làm chủ cho quân đoàn Thiên Phượng.

- Phi, vương bát đản thật không biết xấu hổ, đủ vô sỉ.

- Thật sự đủ vô sỉ, không nghĩ tới đường đường người Phượng Hoàng nhất tộc lại vô sỉ tới mức này.

Nghe vậy, đám người Hổ Sư, Cuồng Thử, Cát Bạch Mị lập tức xem thường Phượng Tuy.

Nghe vậy, ánh mắt Hạo Thần chớp động, nhìn qua Lục Lâm Thiên, nói:

- Lục đoàn trưởng, Phượng Tuy đoàn trưởng nói, ngươi có ý kiến gì không?

- Ta sao?

Lục Lâm Thiên sắc mặt âm trầm, nói với Hạo Thần:

- Ta ngược lại muốn biết, không biết Hạo Thần hoàng giả ngươi tin hay không?

Thần sắc Hạo Thần hoàng giả khó nhìn, hắn không nghĩ tới Lục Lâm Thiên khó chơi như vậy, chuyện đã đến nước này đã khó vãn hối, hắn vốn không muốn nhúng tay vào chuyện gì, để Phượng Hoàng nhất tộc và Lục Lâm Thiên tự mình giải quyết đi, dù sao thế lực sau lưng Lục Lâm Thiên cũng không đơn giản.

Nhưng mà Hạo Thần hoàng giả không nghĩ tới, Lục Lâm Thiên đang kéo hắn vào. Hắn tự nhiên không tin Phượng Tuy nói, Phượng Tuy tuyệt đối muốn đối phó Lục Lâm Thiên, nhưng bây giờ ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, thế nhưng mà hắn không thể nói là không tin, Phượng Hoàng nhất tộc có nội tình, hắn không muốn đắc tội.

Cần phải phải nói hắn tin, vậy cũng không thể nghi ngờ sẽ đắc tội Lục Lâm Thiên, cho nên mặc kệ hắn tin hay không đều bị động.

- Ta hiện tại còn chưa điều tra, cũng không nên nói, nếu Lục đoàn trưởng có nghi vấn gì, đại khái nói cho ta biết, ta sẽ điều tra.

Sắc mặt Hạo Thần rất bất đắc dĩ, do dự sau đó nói với Lục Lâm Thiên, hắn cũng không muốn nhảy vào vũng nước đυ.c này.

- Không có cách nhìn chủ quan, ta chỉ hơi sửa một chút.

Lục Lâm Thiên nghe Hạo Thần nói, lập tức cười nói:

- Ta cũng không có kích gϊếŧ người của quân đoàn Thiên Phượng, ta nghe nói quân đoàn Thiên Phượng chính là quân đoàn chủ lực của liên minh quân bộ, thực lực vô cùng cường hãn, nhất thời ngứa nghề muốn luận bàn với quân đoàn Thiên Phượng, ai ngờ người của quân đoàn Thiên Phượng bên ngoài hào nhoáng nhưng phế vật như vậy, ta ra tay nặng một ít cho nên bất hạnh làm chết không ít đệ tử quân đoàn Thiên Phượng, hiểu lầm mà thôi.

PHỤT.

Mọi người nghe vậy, đám người Mục Hân Nhiên cùng Cát Bạch Mị lập tức bật cười, Phượng Tuy vô sỉ đến cực điểm, không nghĩ tới Lục Lâm Thiên còn chơi xấu không thua Phượng Tuy.

- Lục Lâm Thiên, ngươi nói láo.

Nghe vậy, Phượng Tuy lập tức giận dữ.

Lục Lâm Thiên không để ý đến Phượng Tuy, hắn nhìn Hạo Thần hoàng giả, nói:

- Hạo Thần hoàng giả, tất cả đều là hiểu lầm. Mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao ta tin là được, ngươi cảm thấy thế nào?

- Cái này...

Sắc mặt Hạo Thần hoàng giả lúng túng, sững sờ, lập tức thở dài một hơi, nói:

- Việc này ta sẽ điều tra, hiện tại đều lui ra đi.

- Hạo Thần hoàng giả, Lục Lâm Thiên...

Phượng Tuy hét lớn.

- Phượng Tuy đoàn trưởng, nếu ngươi có ý kiến, vậy thì cứ nói rõ ràng với Lục đoàn trưởng đi, nếu không có ý kiến, vậy theo ta đi thôi, ta sẽ điều tra rõ ràng.

Hạo Thần chen ngang lời Phượng Tuy, ánh mắt khó coi trừng Phượng Tuy.

Phượng Tuy nhìn Hạo Thần, lập tức cảm thấy hối hận. Bảo hắn và Lục Lâm Thiên nói rõ ràng với nhau, đơn giản chính là bảo hắn đi tìm chết, trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn nói cái gì cũng không được.

- Nghe nói Hạo Thần hoàng giả thực lực rất mạnh, ta cũng muốn luận bàn một chút, xin chỉ giáo.

Nhưng vào lúc này, Lục Lâm Thiên đột nhiên quát lớn, tiếng nói truyền ra, hắn lập tức lao tới, một cước đạp vào không trung lao đi, hắn ngưng tụ kim quang đánh ra một kích.

- Lục phó thống ra tay với Hạo Thần hoàng giả.

Ánh mắt mọi người run lên, Lục Lâm Thiên đánh một quyền mục tiêu là Hạo Thần hoàng giả, cường giả Hóa Hồng Cảnh, chuyện này vượt qua mọi người tưởng tượng.

- Xem ra Lục đoàn trưởng rất tự tin với thực lực của mình, ta muốn biết chân lý Niết Bàn mạnh bao nhiêu.

Ánh mắt Hạo Thần âm trầm, dù sao hắn là Hóa Hồng Cảnh, thực lực của hắn là đỉnh cấp trong thiên địa này, hắn vẫn bị Lục Lâm Thiên hô to gọi nhỏ, lúc này càng khó xuống đài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.