Chương trước
Chương sau
Lục Lâm Thiên từ lĩnh ngộ cảm giác được, đại bi cổ đồ không chỉ tăng cao tâm cảnh đơn giản như vậy, dường như có chỗ tốt khác hắn chưa tìm ra.

Cũng không biết qua bao lâu, khí tức Lục Lâm Thiên hơi chấn động, kim mang giống như con rắn nhỏ chui vào trong người hắn, khí tức tự nhiên cũng biến mất.

- Vô vi tâm, không quan tâm, vô tạp loạn tâm, vô kiến thủ tâm, vô thượng chi tâm...

Hai mắt mở ra, Lục Lâm Thiên thì thào, hắn hiểu được gì đó, cười vui vẻ, nói:

- Ta hiểu rồi, đại bi cổ đồ có thể tăng cường tâm cảnh, ta hiểu rồi.

Ầm ầm.

Khi Lục Lâm Thiên thì thào, cổ đồ trước mặt tan vỡ, hào quang chói mắt với khí tức cổ xưa xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên.

Trong hào quang này, khí tức quanh người Lục Lâm Thiên chấn động dữ dội, thân hình hắn như lột xác, tất cả bình thường trở lại.
Thời điểm Lục Lâm Thiên mở mắt lần nữa, khí tức này trở nên khác biệt, loại khác biệt này người bình thường không thể nhận ra.

- Mở ra rồi sao?

Lục Lâm Thiên thì thào, tâm thần phát hiện cấm chế trên hộp gấm thứ hai đã mở ra.

Tâm thần khẽ động, Lục Lâm Thiên lấy hộp gấm ra, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hộp gấm này.

Xuy xuy.

Khi hộp gấm mở ra, hào quang chói mắt bao phủ một cổ đồ, khí tức trên cổ đồ cực kỳ cổ xưa, hào quang chói mắt mang theo tin tức truyền vào mi tâm Lục Lâm Thiên.

- Đại từ cổ đồ!

Sau một lát, Lục Lâm Thiên nhìn cổ đồ trước mặt, đang tìm tòi tin tức mới thì hắn nhíu mày, tâm thần chấn động, phát hiện bên ngoài có việc, bằng không Thái A sẽ không đến đây, trước khi Lục Lâm Thiên bế quan có nói qua, trừ phi có đại sự, bằng không cứ tìm Truy Mệnh là được.
- Sư phụ, Băng Thiên Lý và người quân bộ đến, nói muốn gặp ngươi.

Trong đình viện, Lục Lâm Thiên đi ra khỏi Thiên Trụ giới, Thái A đã sớm chờ ở bên cạnh.

- Đi, đi ra xem.

Lục Lâm Thiên cười cười, hắn đoán ra Băng Thiên Lý mang tới không ít phần thưởng từ quân bộ, một lần đánh chết trăm vạn đại quân Minh Linh, chiến tích này sẽ được khen thưởng không nhỏ.

Sau một lát, trong tổng bộ quân đoàn Hùng Phong, Lục Lâm Thiên đi vào đại điện, Truy Mệnh và Phá Thổ đang chờ ở đây.

Trong đại điện có hơn mười người xa lạ đang ngồi đây, cả đám đều mang ngạo khí, Băng Thiên Lý cũng ở trong đó, nhưng xem vị trí và địa vị không cao không thấp.

Khi Lục Lâm Thiên và Thái A tiến vào đại điện, ánh mắt đám người kia đánh giá Lục Lâm Thiên.

- Bái kiến đoàn trưởng.

Truy Mệnh, Phá Thổ, Hồ Hải, Nham Sơn đứng lên hành lễ.
- Miễn lễ.

Lục Lâm Thiên phất tay miễn lễ, hắn bước lên phía trước trong ánh mắt đánh giá của đám người kia, trực tiếp không khách khí ngồi lên chủ vị.

Khi Lục Lâm Thiên ngồi xuống, ánh mắt đám người kia hơi chấn động, trong lúc mơ hồ dường như còn có chút không vui.

Đối với những ánh mắt không vui này, Lục Lâm Thiên nhìn vào mắt, cũng lơ đễnh, ánh mắt từ từ nhìn qua đám người này.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua, đại hán đi đầu mặc trường bào rộng bộ dáng chừng năm mươi, làn da trắng nõn, tuy hắn ngồi đó nhưng toàn thân tỏa ra khí tức lăng lệ, loại này khí tức làm cho Lục Lâm Thiên cảm thấy hơi chấn động.

- Tuyên Cổ Cảnh cao giai.

Lục Lâm Thiên không khó cảm giác ra, tuy đại hán thu liễm khí tức, nhưng khí tức vô hình đạt tới cấp độ Tuyên Cổ Cảnh cao giai, loại có thực lực cực cao.

- Sư phụ, nghe nói người đứng đầu tên là Âu Dương Tiển, là tôn tướng trong liên minh quân bộ, người sau hắn tên là Cô Lang, thứ ba tên là Độc Hạt, là trung đoàn trưởng quân đoàn Ma Hạt, nữ tử thứ tư là Mộ Linh Lạc, là quân đoàn Thiên Hạm.

Lục Lâm Thiên dò xét, Thái A truyền âm vào tai Lục Lâm Thiên.

- Tôn tướng sao?

Nghe vậy, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn thẳng vào đại hán trung niên, thì ra là tôn tướng của hai đại liên minh, địa vị cao hơn Băng Thiên Lý một chút.

Từ khi Thái A truyền âm, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn qua Cô Lang ngồi ở vị trí thứ hai, ánh mắt đại hán thu liễm, hơi cúi đầu, toàn thân có khí tức chấn động kỳ lạ, giống như cô lang thoát ly khỏi đàn sói, khí tức cực kỳ lăng lệ.

Người thứ ba chính là lão giả đầu trọc, bên tai còn có tóc dài màu tím xõa xuống ngũ quan giống như bị hao tổn, nhìn có cảm giác dữ tợn, trên người có dấu vết độc khí, hẳn là tu luyện giả tu luyện độc công.

Lục Lâm Thiên nhìn cô gái thứ tư, đôi mắt hơi chấn động, Mộ Linh Lạc của quân đoàn Thiên Hạm dường như cực kỳ tuổi trẻ, dung nhan không tính là tuyệt mỹ, cũng có vài phần mỹ mạo, đặc biệt trang phục rất gọn gàng.

Lúc này Mộ Linh Lạc ngẩng đầu lên, bốn mắt hai người nhìn nhau, đột nhiên có chấn động linh hồn xuất hiện.

- Muốn thăm dò linh hồn sao?

Lục Lâm Thiên suy nghĩ, hắn cũng cười lạnh.

Trong nháy mắt linh hồn hai người va chạm, giao phong linh hồn rất khó phát hiện, trong đại điện này cũng chỉ có vài người phát hiện dị trạng ma thôi, đại đa số người chỉ cảm thấy hơi có chấn động.

Xuy xuy.

Trong va chạm lúc này, linh hồn Mộ Linh Lạc chấn động hơi tán loạn, khí tức âm hàn xen lẫn nóng bỏng làm linh hồn của nàng vô lực phản kháng.

Đạp.

Vào lúc này, thân hình mềm mại của Mộ Linh Lạc đột nhiên run lên, dưới ghế ngồi có khí lưu khởi động, lập tức tiêu tán không thấy.

- Ồ.

Đôi mắt Mộ Linh Lạc mang theo vài phần kinh ngạc, vừa giao thủ linh hồn vừa rồi, linh hồn của nàng bị đối phương làm chấn động, nàng cũng rơi vào hạ phong.

- Cũng là tu luyện giả linh hồn áo nghĩa, linh hồn lực cường hãn khủng bố.

Mộ Linh Lạc khϊếp sợ cũng kịp phản ứng, đối phương cũng là tu luyện giả linh hồn áo nghĩa cường hãn, linh hồn lực mạnh tới mức nàng không thể nhìn trộm.

Mộ Linh Lạc linh hồn thăm dò tan tác, lúc này Âu Dương Tiển, Cô Lang và Độc Hạt đầu trọc ba người cũng nhìn ra một chút dấu vết, ánh mắt hơi động.

- Mộ tiểu thư, ta nói đúng chưa, Lục đoàn trưởng cũng không phải dễ trêu mà.

Băng Thiên Lý sau lưng Mộ Linh Lạc cười nói.

- Quả nhiên đúng như Mục tỷ tỷ nói, tu vị Niết Bàn Cảnh cao giai đỉnh phong có thể chống lại cường giả Tuyên Cổ Cảnh trung giai, thật sự không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.

Mộ Linh Lạc vẫn còn khϊếp sợ, nói nhỏ.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, lại nhìn Mộ Linh Lạc, có phần lăng lệ, nói:

- Ta cũng không thích có người thăm dò, lúc này đủ rồi, tiếp theo ta không ngại trừng phạt đâu.

- Đúng như Mục tỷ tỷ nói, làm người cuồng ngạo, nhưng có tiền vốn cao ngạo, nhưng người giỏi có người giỏi hơn, quá cuồng ngạo cũng không tốt, xem ngươi đánh chết trăm vạn Minh Linh, lúc này ta không so đo với ngươi.

Nghe Lục Lâm Thiên nói hơi hung hăng, Mộ Linh Lạc không quan tâm, đôi mắt dễ thương nhíu lại, từ từ nói nhỏ.

- Thật sao, ta hy vọng ngươi so đo đấy, ngươi đã cuồng ngạo như vậy, cũng không biết lễ phép, ta từ trước đến nay sẽ không quá khách khí.

Lục Lâm Thiên nói.

Nghe vậy, Mộ Linh Lạc nhìn Lục Lâm Thiên, nói:

- Này, ngươi là người thế nào vậy, ai không lễ phép, ta chỉ thăm dò một hai mà thôi, cũng không có ác ý, nếu ngươi chỉ có hư danh, ta từ xa đi tới nơi này không phải thiệt thòi sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.