Chương trước
Chương sau
Lục Hồn nói:

- Ở trong Phệ Hồn Khốn Linh trận còn xảy ra được chuyện gì hay sao, cho dù Lục Lâm Thiên có bổn sự Thông Thiên cũng không thể thoát thân, đủ vây khốn hắn tới chết, hiện tại cũng đã qua mấy canh giờ, nói không chừng bọn hắn cũng đã bị đánh chết bên trong cũng chưa biết chừng.

- Không có khả năng, nếu bọn hắn bị đánh chết, chúng ta có thể cảm giác được.

Thôn Hồn nói.

- Không đúng, khu vực trung tâm đã xảy ra biến cố, ta cảm giác được cảm ứng giữa ta cùng Phệ Hồn Khốn Linh trận ngày càng yếu ớt.

Diệt Hồn như cảm nhận được điều gì, sắc mặt đại biến.

- Không thể nào, khu vực trung tâm sao có thể có chuyện gì phát sinh!

Sắc mặt Lục Hồn lập tức ngưng trọng, Phệ Hồn Khốn Linh trận do Diệt Hồn tạm thời nắm trong tay, vì vậy đối với cảm ứng của Diệt Hồn, Lục Hồn đương nhiên sẽ không hoài nghi.
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, thủ đoạn của tiểu tử đó vô cùng quỷ dị, vạn nhất…

Khuôn mặt Diệt Hồn ngưng trọng tới cực hạn.

Bên trong chỗ đồ án, bản thể Lục Lâm Thiên đã thối lui sang một bên bảo hộ, trong lòng bàn tay Đại Hồn Anh trào ra hấp lực, suốt vài giờ cắn nuốt đã đem năng lượng linh hồn cắn nuốt chỉ còn lại cỡ ngón tay, lập tức run lên, cỗ linh hồn lực cuối cùng cũng bị cắn nuốt.

Phốc!

Trong thiên địa, cũng không biết trong không gian nào, bên trong một chỗ hôn ám âm hàn, mật thất tràn ngập khí tức âm trầm, một Minh linh lão giả đột nhiên phun ra chất lỏng gay mũi khó ngửi, sắc mặt trắng bệch, một tiếng quát âm lệ chói tai truyền ra:

- Đồ khốn, rốt cục là ai hủy diệt linh hồn ấn ký của ta, là ai chiếm Phệ Hồn Khốn Linh trận của ta…
Hô!

Trên khuôn mặt Đại Hồn Anh lộ ra biểu tình thỏa mãn, cỗ linh hồn lực kia mạnh mẽ tới mức đủ giúp thực lực hắn tiến bộ mảng lớn, hơn nữa vừa rồi cắn nuốt quỷ vật tàn hồn, đó đều là đại bổ vật…

Phốc!

Trong không gian hôn ám, khí tức âm hàn tán đi không ít, Diệt Hồn đột nhiên lại phun ra chất lỏng gay mũi, sắc mặt đại biến:

- Không tốt, trong trận xuất hiện biến cố, đạo linh hồn ấn ký của ta bị tiêu hủy!

- Tại sao lại như vậy?

Nghe vậy Lục Hồn cùng Thôn Hồn ngưng trọng nói:

- Chẳng lẽ là do Lục Lâm Thiên hay sao?

- Đoán đúng rồi, chính là ta!

Âm thanh lạnh lùng truyền ra, thân ảnh Lục Lâm Thiên trống rỗng xuất hiện, khóe môi hiện ý cười, lãnh đạm tới mức làm lòng người bất an.

- Lục Lâm Thiên, Phệ Hồn Khốn Linh trận đã thế nào, làm sao ngươi biết chúng ta ở đây?
Diệt Hồn không quan tâm thương thế trên người, lập tức hỏi, ở một mức độ nào đó mà nói đại trận quan trọng không thua kém thiếu chủ, nếu đại trận xảy ra sự tình, hắn cũng không cần trở về, bởi vì sau khi về hắn cũng phải chết không nghi ngờ.

- Ta biết các ngươi ở đây, bởi vì Phệ Hồn Khốn Linh trận đã bị đổi chủ!

Lục Lâm Thiên thản nhiên cười, ánh mắt lộ vẻ trêu tức.

Nghe vậy thân hình Diệt Hồn run lên, hấp tấp nói:

- Phệ Hồn Khốn Linh trận đổi chủ, lời này của ngươi có ý tứ gì?

Lục Lâm Thiên lãnh đạm cười nói:

- Ý tứ là từ nay về sau Phệ Hồn Khốn Linh trận thuộc về ta, việc này còn phải cảm tạ các ngươi hậu đãi, ta chỉ đành không khách khí tiếp nhận!

- Cái gì, điều đó không có khả năng, điều này sao có thể, đại nhân bố trí linh hồn ấn ký, ngươi căn bản không thể tiêu hủy!

Ba người không thể tin được, đều lắc đầu, nhưng ánh mắt lại không thể không tin tưởng, lúc này sự thật tựa hồ đã nói rõ hết thảy.

- Linh hồn ấn ký đích xác không kém, làm cho ta mất không ít công phu, nhưng đối với ta lại không có bao nhiêu tác dụng, nhưng còn làm cho ta được lợi ích không ít, linh hồn chẳng những hữu dụng với Minh linh các ngươi, đối với ta cũng có hữu dụng.

Lục Lâm Thiên liếʍ liếʍ môi, như mãn nguyện nói:

- Phệ Hồn Khốn Linh trận đã đổi chủ, các ngươi tự mua dây buộc mình rồi, hiện tại muốn trốn cũng không thoát!

- Không xong, Phệ Hồn Khốn Linh trận đã thoát khỏi sự khống chế của chúng ta, hình như còn áp chế ngược lại chúng ta, thật sự đổi chủ rồi!

Ánh mắt Lục Hồn chớp động, vừa rồi hắn âm thầm nghĩ biện pháp, phát hiện vô dụng, đại trận thật sự đổi chủ.

Trong mắt Thôn Hồn cùng Diệt Hồn đều chớp động ngưng trọng, hai người lập tức phát hiện biến cố, bây giờ muốn chạy cũng trốn không thoát, từ vị trí thợ săn biến thành con mồi.

- Tiểu tử, ta cũng không tin ngươi làm được gì chúng ta, với thực lực của chúng ta căn bản là không khả năng, ta xem ngươi cũng là nỏ mạnh hết đà, chân chính liều mạng ngươi càng thêm thảm!

Khuôn mặt Diệt Hồn càng thêm khủng bố, nói:

- Nhất định phải đoạt lại Phệ Hồn Khốn Linh trận, liều mạng với tiểu tử này, bằng không chúng ta đều phiền toái!

- Liều mạng!

Hai người Lục Hồn cùng Thôn Hồn đều gật đầu, ánh mắt tràn ngập hung lệ.

- Gϊếŧ!

Cả ba đồng loạt khởi động hắc vụ cuồn cuộn, mang theo năng lượng âm hàn nồng đậm bao trùm về hướng Lục Lâm Thiên.

- Diệt Hồn, lúc trước nếu không phải sợ bại lộ thực lực, ngươi đã chết trong Sơn mạch Thủy Tinh, hiện tại ba ngươi cũng giống nhau, chân chính muốn đối phó các ngươi chỉ như với con kiến mà thôi!

Trong tích tắc, chỉ thấy quanh thân Lục Lâm Thiên nổi lên dao động, thẳng tắp đẩy lui công kích của ba người Diệt Hồn, một đạo lưu quang lướt ra khỏi ấn đường, lam quang lan tràn, cả không gian tràn ngập cỗ khí tức nóng cháy.

Cả ba người Diệt Hồn lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một phân thân xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên.

Trên phân thân tràn ra lam quang, toát ra hỏa viêm màu lam, mơ hồ tràn ngập khí tức cổ xưa lan tràn khắp cả thiên địa xung quanh.

- Tuyên Cổ cảnh cao giai, linh hồn phân thân này là Tuyên Cổ cao giai!

Vừa nhìn thấy khí tức trên người phân thân, sắc mặt ba người Diệt Hồn như tro tàn.

- Các ngươi ở trước mặt ta, lại tính là thứ gì!

Phân thân bước tới, lam viêm bành trướng, thân hình hóa thành một đạo hỏa viêm lam sắc khổng lồ, hỏa viêm cuồn cuộn biến thành biển lửa lam sắc, lặng yên nhanh chóng lan tràn.

Hô lạp lạp!

Hỏa viêm kéo dài qua chân trời, một tay vỗ xuống, như núi lửa buông xuống trên thân ba người Diệt Hồn.

- Chạy mau, mau!

Ba người Diệt Hồn liều mạng bỏ chạy, chỉ cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng, căn bản không thể đối kháng.

Ba người muốn chạy trốn nhưng không thể đào thoát, thủ ấn hỏa viêm cuồn cuộn theo tới, nhiệt độ bao phủ cả không gian, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Xuy xuy!

Hỏa viêm thủ ấn cuồn cuộn đem ba người bao vây bên trong.

Ba người ngẩng đầu, chỉ thấy hỏa viêm há to miệng đem cả ba cắn nuốt, hết thảy không cách nào phản kháng.

Cắn nuốt xong ba người, thân hình hỏa viêm cự nhân mới thu liễm, nhiệt độ xung quanh luôn khủng bố, vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán sạch sẽ.

Lục Lâm Thiên nhếch môi cười, không hổ là Thái Cổ U Minh viêm Tuyên Cổ cao giai đỉnh phong, thực lực mạnh mẽ khủng bố. Vừa đem ba người cắn nuốt, chỉ chớp mắt đã luyện hóa thành hư vô, còn có thể gia tăng thêm thực lực.

- Rốt cục giải quyết!

Lục Lâm Thiên cười cười, phân thân quay vào thân hình, hiện tại còn chưa tới lúc bại lộ phân thân, sớm bại lộ một ngày thì càng thêm nguy hiểm ngày đó…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.