Chương trước
Chương sau
Không trung run lên, hơn mười tòa giá khôi lỗi khổng lồ trôi nổi, khí tức dao động, đều là tòa giá khôi lỗi tam cấp.

Sưu sưu!

Từ trong dãy núi phía trước, rậm rạp thân ảnh bay ra, tiến vào bên trong tòa giá, từng luồng khí tức sắc bén lan tràn, làm cả không gian chợt căng thẳng lên.

- Đây là báo động nhất cấp, chúng ta nhất định phải lập tức xuất phát, hai ngươi ở đây chờ đợi hoặc chính mình vào tổng bộ báo trình diện, hiểu chứ?

Đầu lĩnh sắc mặt ngưng trọng nói.

Lục Lâm Thiên gật gật đầu, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào đoàn người vừa lao ra, thực lực của họ đều ở Thông Thiên cảnh, mà ngộ chân cảnh cùng Đại Đạo cảnh cũng không ít, về phần Niết Bàn cảnh cũng có nhưng không nhiều.

- Chúng ta đi!

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên gật đầu, đầu lĩnh mang theo thủ hạ lập tức đi vào trong tòa giá khôi lỗi.
Sưu sưu!

Từng thân ảnh bay nhanh, sắc mặt ngưng trọng, cũng không ai để ý Lục Lâm Thiên cùng Thái A.

- Hai ngươi thuộc đội ngũ nào, sao còn đứng thất thần ở đây?

Một người chừng năm mươi tuổi bỗng dưng xuất hiện bên cạnh hai người hỏi.

- Tuyên Cổ sơ giai!

Người kia chừng năm mươi, tóc ngắn, từ cổ tới hai má có vết thương thật dài, cũng không biết do loại linh khí nào gây ra.

- Chúng ta mới tới!

Thái A trả lời.

- Mới tới?

Người kia thoáng ngạc nhiên, lập tức nói:

- Hồ Hải, hai người này không có tiểu đội, ngươi mang theo họ, nhanh chóng bao vây tiễu trừ kẻ xâm phạm, không tha bất kỳ ai!

Dứt lời hắn liền biến mất.

- Hai người mới, còn đi lạc với tiểu đội của mình, trở về tiếp tục tính sổ với các ngươi, mau đi theo chúng ta!

Trên trăm thân ảnh xuất hiện, đi đầu là một trung niên áo lam, hắn trách mắng một tiếng, cũng thả người bay vào trong tòa giá khôi lỗi phía trước.
- Người mới tới, mau đi theo chúng ta!

Đại hán khôi ngô đi cuối cùng liếc mắt hô.

- Sư phụ, chúng ta đi chứ?

Thái A hỏi.

- Cùng đi theo xem sao, thu liễm khí tức, đừng tùy tiện bại lộ tu vi.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ động, ý bảo Thái A đuổi theo, cùng đi vào trong tòa giá khôi lỗi.

Đi phía trước là tòa giá tứ cấp, thể tích nhỏ hơn tòa giá khôi lỗi khác một ít, bên trong chỉ có hơn trăm người, nhưng tu vi đều mạnh nhất, đều có tu vi Niết Bàn cảnh, có hơn mười người là Niết Bàn cảnh cao giai.

Lục Lâm Thiên đi vào tòa giá, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Hồ Hải đã có một chân bước lên Tuyên Cổ cảnh, tuyệt đối là Niết Bàn cảnh cao giai đỉnh phong.

Oanh long long!

Cửa tòa giá đóng lại, từng tòa giá lập tức bay lên trời, lướt về xa xa.

- Mọi người nghe kỹ, người của chúng ta trong Sơn mạch Thủy Tinh đã phát ra tin cầu cứu, bên kia bị Thiên La minh đánh lén, nhân mã trấn thủ bên kia vốn không thấp, mà bên kia cũng là căn cứ trọng yếu của chúng ta, lần này không thể buông tha bất kỳ người Thiên La minh nào, đương nhiên, người có thể đánh lén thực lực tuyệt đối không thấp, mọi người nhất định phải cẩn thận!
Hồ Hải nhìn mọi người nói.

- Dạ!

Đông đảo Niết Bàn cảnh cùng đáp, thần sắc thật khó xem.

Mọi người cũng không phải ngu ngốc, có thể đánh lén vào Sơn mạch Thủy Tinh, thực lực thế nào có thể biết, mà người trấn thủ Sơn mạch Thủy Tinh cũng là cường giả, kết quả lần này thế nào thật khó đoán trước.

- Hi vọng Sơn mạch Thủy Tinh còn có thể chống đỡ, bên kia không thể sơ sẩy, mất đi Sơn mạch Thủy Tinh sau này chúng ta càng thêm khó khăn, sẽ càng thêm gian nan.

Một lão giả thở dài.

- Từ nơi đây tới Sơn mạch Thủy Tinh cần hai ngày thời gian, bên kia do Truy Mệnh trấn thủ, hi vọng hắn còn chống đỡ được!

- Đoàn trưởng đã tự mình chạy qua, với thực lực đoàn trưởng, hẳn chưa đầy một ngày là chạy tới!

Lục Lâm Thiên cùng Thái A ngồi cuối cùng, không ai để ý họ, thậm chí cũng không hề nhìn tới.

Ngồi cạnh hai người là đại hán khôi ngô, nghe mọi người thấp giọng nghị luận, Lục Lâm Thiên cũng có hiểu biết, nhóm người này tựa hồ cùng một quân đoàn, mà một quân đoàn trấn thủ địa phương gần bên nơi này.

Lần này bởi vì khoảng cách tương đối xa cho nên Sơn mạch Thủy Tinh bị đánh lén, nơi đó là một tinh thạch sơn mạch, thậm chí còn sản xuất trung phẩm tinh thạch, là nơi trọng yếu nhất của quân đoàn.

Sơn mạch Thủy Tinh bị đánh lén, cường giả trấn thủ phát ra tin cầu cứu, vì vậy người tổng bộ quân đoàn nơi này đều xuất động cứu viện, tuyệt đối không thể mất Sơn mạch Thủy Tinh…

Trong sơn mạch tiêu điều, xung quanh có thi thể bị xé nát, máu tươi nhuộm đỏ đỉnh núi, mùi máu tanh tràn ngập.

Mười mấy thân ảnh đứng trên đỉnh núi, toàn thân tản ra khí tức làm linh hồn người run rẩy.

Những thân ảnh này mặc quần áo sẫm màu, bộ dáng có chút khủng bố, có người trên đầu có sừng, khuôn mặt như mặt ngựa, khí tức lại mang theo vẻ âm hàn.

Nhưng có một điểm giống nhau, khí tức của họ thật cường hãn.

Một thanh niên khôi ngô đứng ở giữa nhóm người, thần thái lộ ra âm hàn, hai tay chộp lấy một trung niên, đầu ngón tay xuyên vào xương quai xanh, làm máu tươi đầm đìa. Mà miệng của hắn há ra, đang cắn nuốt linh hồn của trung niên kia.

- A…

Trung niên truyền ra tiếng kêu thê thảm, dần dần biến thành thây khô, cuối cùng bị thanh niên ném xuống đất.

- Hô!

Thanh niên thở sâu một hơi, hai mắt mở ra, ánh mắt lóe tinh quang, làm người ta rùng mình e ngại.

- Linh hồn nhân loại mạnh hơn thú hồn thú tộc không ít, thật sự là đại bổ vật, có thể đề cao thực lực chúng ta không ít!

Thanh niên cười lạnh nói:

- Thời gian tới rồi, nên hành động đi chứ?

- Thiếu chủ, chúng ta nhận được tin tức, tổng bộ Hùng Phong quân đoàn đã có động tĩnh, Truy Hồn hẳn đã chạy tới, hiện tại Truy Mệnh bị chúng ta vây khốn, nhưng tên kia thật khó đối phó, thực lực không yếu!

Một người khuôn mặt có chút khủng bố thô lỗ tiến lên cung kính nói.

- Kiệt kiệt, tới là được rồi, Truy Mệnh phải chết, nhưng mục tiêu lần này của chúng ta là Truy Hồn, hắn nhất định không thể chạy thoát, còn có cả Hùng Phong quân đoàn, không ai chạy trốn được!

Thanh niên âm lệ cười lạnh nói:

- Phân phó xuống, y theo kế hoạch làm việc!

Oanh!

Tòa giá khôi lỗi ầm ầm run lên, xoay quanh không trung, từng ánh mắt chợt mở ra, tinh quang lóe sáng, dao động phóng thích.

- Chúng ta đã tới Sơn mạch Thủy Tinh, mọi người mang theo đội ngũ của mình, phát hiện người Thiên La minh không được buông tha, gặp phải đại đội nhân mã thì bóp nát ngọc giản cầu cứu!

Hồ Hải nhìn mọi người nói.

- Dạ!

Mọi người lập tức xoay người rời đi.

- Nham Sơn, hai người mới này không biết thuộc tiểu đội nào, giao cho ngươi!

Hồ Hải gọi đại hán khôi ngô dặn dò, là người luôn ngồi bên cạnh Lục Lâm Thiên cùng Thái A.

- Dạ!

Nham Sơn gật đầu, không dám cãi lệnh, nói:

- Đi theo ta, nếu có chết ta không chịu trách nhiệm đâu!

Sưu sưu!

Mọi người lần lượt lao thẳng về hướng sơn mạch rộng lớn phía trước.

Lục Lâm Thiên thoáng nhíu mày, cũng đi theo sau Nham Sơn.

- Bái kiến đại đội trưởng!

Trước mắt có sáu trăm thân ảnh chỉnh tề đứng thẳng, nhìn thấy Nham Sơn liền cung kính hành lễ, có không ít ánh mắt kinh ngạc nhìn Lục Lâm Thiên cùng Thái A.

- Mọi người theo ta tiến vào Sơn mạch Thủy Tinh, phát hiện người Thiên La minh, gϊếŧ không tha!

Nham Sơn dẫn đầu đi tới trước.

- Sư phụ, trong vùng núi này có năng lượng dao động!

Thái A truyền âm nói.

- Trong này có tinh thạch tồn tại, cho nên có năng lượng dao động, cẩn thận một chút!

Lục Lâm Thiên truyền âm.

- Sao các ngươi cũng tới, không phải dặn hai ngươi đi vào tổng bộ sao?

Một trung niên đi tới bên cạnh hai người, lộ vẻ kinh ngạc hỏi.

- Là ngươi…

Người này chính là đội trưởng tiểu đội đã dẫn hai người họ đi tới tổng bộ quân đoàn khi trước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.