Chương trước
Chương sau
Hưu hưu…

Hào quang chói mắt bắn ra, tiêu sát khí cuồn cuộn sắc bén như gió lốc thổi quét, khí thế khủng bố khiến đông đảo thân ảnh ở xa xa đều run rẩy không ngớt.

Khi không gian khôi phục lại bình tĩnh, kình khí dư âm lan tràn xa xa, chỉ thấy thân hình Sát Thiên trôi nổi giữa không trung, ánh mắt kinh hãi lẫn thất thần nhìn chằm chằm thân hình của mình, gian nan ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên, tựa hồ như muốn nói gì đó.

Nhưng ánh mắt Sát Thiên đã biến thành ngây dại sợ hãi, miệng mấp máy còn chưa thành tiếng, thân hình đột nhiên bắn ra kim quang, từng đạo kim quang đan chéo rậm rạp như mạng nhện.

Phanh phanh!

Từng khe nứt lan tràn, một giây sau, âm thanh nổ tung trầm thấp vang lên, thân hình Sát Thiên hóa thành mảnh nhỏ, máu tươi tuôn xuống, ngay cả linh hồn phân thân cùng Hồn Anh cũng không may mắn thoát khỏi cái chết, không tránh thoát một kiếp này.
- Sát Thiên bị đánh chết!

Đường Dần cùng Lôi Tiểu Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập rung động.

Ánh mắt mọi người ngây dại không cách nào khôi phục tinh thần, hoàn toàn nín thở.

- Ta đã nhẫn nhịn các ngươi nhiều lần rồi, các ngươi lại lòng tham không đáy, vậy đều chết đi cho ta!

Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Lục Lâm Thiên đột nhiên hét lớn.

Tiếng quát rơi xuống, thân hình Lục Lâm Thiên nhanh như quỷ mị đi tới trước mặt nhóm người chấp pháp đội.

Âm thanh cuối cùng vừa rơi xuống, hoàng mang năng lượng hung hăng lan tràn, tựa như quang hồ bao phủ, khoảng cách ít nhất hơn vạn thước, cả không gian đều vặn vẹo bóp méo.

Phanh phanh phanh!

Không gian nổ tung, năng lượng gợn sóng cuồng bạo dao động điên cuồng, giữa không trung trời sụp đất nứt, sơn băng địa liệt. Thời Không Lao Ngục lan tràn, không gian ngưng tụ bao phủ lên nhóm người đội chấp pháp.
Nhất thời thân hình nhóm chấp pháp đội không thể nhúc nhích, thân hình như bị vạn quân lực hung hăng vỡ áp, nháy mắt đã bị nhốt trong Thời Không Lao Ngục, cả nhóm người sắc mặt đại biến.

Mỹ Cơ, Mị Linh cùng Vô Tình vừa phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hoảng sợ, ba người toàn lực giãy dụa, nguyên lực không ngừng tràn ra, các loại áo nghĩa phản kháng nhưng dưới lực lượng vô hình áp chế chẳng khác gì đá chìm đáy biển.

Nhưng dù sao ba người cũng là Tuyên Cổ cảnh sơ giai, có thể chấn vỡ mảng lớn hư không, nhưng muốn xông ra khỏi Thời Không Lao Ngục tựa hồ còn kém một chút, nhiều nhất tạo thành không ít ảnh hưởng cho Lục Lâm Thiên.

Xuy xuy!

Dưới chân Lục Lâm Thiên chớp động ngân mang, thân hình uyển như tia chớp xuất hiện bên trong Thời Không Lao Ngục, Huyết Lục giơ cao, trong mắt sát ý ngập trời.
Đội chấp pháp năm lần bảy lượt đuổi gϊếŧ, rõ ràng đã động sát ý với hắn, lần này Lục Lâm Thiên thật sự nổi giận, chân chính động sát khí, đối với địch nhân nhân từ là tàn nhẫn với bản thân, hắn luôn hiểu rõ đạo lý này.

- Ngao!

Long ngâm vang lên, Huyết Lục không ngừng chém ra, từng đạo đao mang bắn tới, chém vỡ khe không gian.

Hưu hưu!

Khe không gian cắt qua thân hình nhóm chấp pháp đội, uy thế kinh người như thiên địa rung chuyển, đao minh long ngâm không ngừng quanh quẩn trên không trung.

Răng rắc!

Ít nhất có mười tu vi Niết Bàn cảnh lập tức bị tru diệt, thần hồn tan biến.

- Đều đi chết đi, năm lần bảy lượt trêu chọc ta, chẳng lẽ cho rằng ta thật không dám tiêu diệt các ngươi hay sao, chỉ là một chấp pháp đội nho nhỏ, chẳng khác gì con kiến, có tư cách gì kêu gào trước mặt ta!

Lục Lâm Thiên sát ý ngập trời, như sát thần không hề có chút ý tứ muốn dừng tay, lần thứ hai lại vung đao.

- Dừng tay, Lục Lâm Thiên, mau dừng tay!

Trên không trung, một tiếng hét già nua vang vọng, một thân ảnh hư ảo phá không xuất hiện trong Thời Không Lao Ngục, lão giả xuất hiện lại giống như dung hợp cùng không gian, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt chân chính của hắn.

Lão giả vung tay lên, cả thiên địa như có tiếng vang nho nhỏ truyền ra, rơi vào trong tai mọi người lại làm linh hồn run rẩy lên.

Xuy!

Không gian lay động, Thời Không Lao Ngục bị phá vỡ, trước mặt lão giả hiện ra một cương khí tối đen, hắc mang tuôn tràn, cả mặt đất đều run rẩy lên.

Răng rắc!

Bên trong hắc sắc cương khí, không gian áo nghĩa khủng bố tràn ngập, hư không sụp đổ, lộ ra động sâu hiện lên cuối chân trời.

Cùng một thời gian, đao mang bị hắc sắc cương khí cắn nuốt biến mất, không gian áo nghĩa bao trùm Huyết Lục, như muốn cắn nuốt cả thân hình Lục Lâm Thiên.

Khuôn mặt Lục Lâm Thiên đại biến, toàn lực phóng thích không gian cùng thời gian áo nghĩa, thân hình hiểm hiểm thoát thân ra ngoài.

Hắc động nháy mắt biến mất giữa không trung, mười mấy đệ tử chấp pháp đội còn lại sắc mặt trắng bệch thoát ra ngoài, trong mắt sợ hãi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi tìm được đường sống trong chỗ chết, giống như vừa đi qua quỷ môn quan.

- Thật mạnh, nhất định là cấp độHóa Hồng cảnh, rốt cục chịu đi ra rồi sao?

Thân hình Lục Lâm Thiên lui ra sau, nhìn vào thân ảnh thương lão trước mắt.

Dùng tâm thần rình xung quanh, Lục Lâm Thiên phát hiện có không ít chân khí cường hãn mơ hồ, hẳn là cường giả trong mật địa Thiên giới, nghe nói tuyệt đại bộ phận cường giả Thượng Thanh đại thế giới đều ở trong mật địa này.

- Cường giả mật địa rốt cục bị kinh động nhúng tay!

- Lục Lâm Thiên ngoan độc, sát ý thật lớn, đội chấp pháp chưa từng bị tàn sát như vậy đi, dám động thủ trong Thiên giới, Lục Lâm Thiên tuyệt đối là người thứ nhất.

- Sát Thiên còn bị đánh chết tại chỗ, thực lực Lục Lâm Thiên thật mạnh, thủ đoạn còn không ít!

Thân ảnh thương lão dần dần biến mất, âm thanh già nua truyền ra giữa không trung, tựa hồ là than thở, nói:

- Lục Lâm Thiên, ngang nhiên đánh chết nhiều người của đội chấp pháp như vậy, ngươi có điều gì cần giải thích sao, nếu không có, ở trong mật địa Thiên giới dám hành động như thế, bất kể là ai cũng phải gánh vác hậu quả, trả giá thật nhiều!

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:

- Ta nghĩ ta không cần giải thích, ta chỉ là tự vệ mà thôi, là chấp pháp đội năm lần bảy lượt muốn đưa ta vào chỗ chết, chẳng lẽ ta không được đánh trả cho người tùy ý đánh chết sao?

- Bất kể như thế nào, sát ý của ngươi quá nặng, lấy thực lực của ngươi đội chấp pháp làm sao có thể gϊếŧ ngươi!

Âm thanh già nua lại truyền ra.

- Vậy sao, nếu không phải ta liều mạng đánh một trận tử chiến, vừa rồi kẻ chết nhất định là ta, ý tứ của các hạ, chẳng lẽ ta đáng chết, sinh mệnh người đội chấp pháp chẳng lẽ trọng yếu hơn ta chứ gì?

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm hư không, tràn ngập hàn ý.

- Ai, miệng lưỡi bén nhọn, không cần biết thế nào, sát ý quá nặng, trong mật địa Thiên giới lại phạm phải sát lục bậc này, chờ trưởng lão mật địa cùng tông lão hai đại liên minh thương nghị làm tiếp xử trí đi!

Âm thanh già nua mang theo vẻ cảm thán truyền ra.

- Oanh!

Giờ phút này, Vô Tướng, Lý Cụ, Vu Mã Tam Giới đang bảo hộ xung quanh Thái A, hiện tại thiên địa năng lượng tràn đầy tới mức không thể áp chế, mà xung quanh cương khí lại tích tụ chân khí bàng bạc, như đang vận sức chờ phát động, không gian đột nhiên run lên.

- Lại muốn đột phá!

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Thái A

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.