Chương trước
Chương sau
Lúc này ngay cả Âm Minh Dạ Xoa, An Thi Dao cũng quỳ theo, ngay cả Chúc Hỏa, Tham Lang, Điêu Thiện Hàn, Ôn Thiên Cương, Chu Thiệu Khôn đang run động, bọn họ là ngụy hỗn độn và nửa hỗn độn cũng không thể chống lại uy áp thiên địa này.

Giờ phút này đám người đứng xem có thể đứng thẳng cũng chỉ có Mạc Kình Thiên, Ma Linh Yêu Nữ, Huyết Phách, Lục Lâm Thiên, cuối cùng là Mộc Vương.

Mạc Kình Thiên sắc mặt đỏ lên, quanh người lúc này có ánh sáng màu vàng bao phủ mình vào trong, hào quang có tác dụng phong tỏa không gian, miễn cưỡng chống cự thiên uy,

Trong đôi mắt thanh tịnh của Ma Linh Yêu Nữ lại sinh ra khí tức vô cùng quỷ dị, trong khí tức quỷ dị này, đối mặt với thiên uy cuồn cuộn vẫn có thể đứng thẳng.

Thân thể Lục Lâm Thiên đối mặt với thiên uy cuồn cuộn, nguyên đan chữ vạn xoay tròn, khí tức man hoang thương cổ bạo phát, giống như có thể tương dung với thiên địa, tăng thêm hào quang từ cây đao màu vàng phóng ra, hoàn toàn có thể gạt thiên uy này ra ngoài.
- Ta hiểu rồi, hiểu rồi, thủ đoạn ngập trời, thủ đoạn thật lớn, không thể không bội phục, bội phục!

Trong Thiên Trụ giới, Tam Kỳ lão nhân lúc này khϊếp sợ kêu lên.

- Kỳ lão, đã xảy ra chuyện gì?

Lục Lâm Thiên lập tức hỏi, có thể làm cho Kỳ lão cảm thán như vậy, chỉ sợ là đại sự.

- Dung Thế Niết Bàn, đây là Dung Thế Niết Bàn, không nghĩ tới người này lại có thể làm được Dung Thế Niết Bàn trong truyền thuyết.

Tam Kỳ lão nhân khϊếp sợ kêu to.

- Dung Thế Niết Bàn.

Lục Lâm Thiên rung động, cái tên bá đạo tới cực điểm, nhưng cụ thể là gì thì Lục Lâm Thiên không hiểu, hoàn toàn không biết là gì.

- Huyết Thiên Đế, ngươi không chết, làm sao có thể, tại sao ngươ lại không chết, điều đó không có khả năng, không có khả năng!

Linh hồn hư ảo của Huyết Phách nhìn thấy đám máu huyết đang tụ tập kia, ánh mắt rung động, căn bản không dám tin, nội tâm vô cùng khϊếp sợ.
Trong những cột máu kia, Huyết Phách có thể cảm giác được năng lượng thiên địa đang bạo phát nồng đậm, đôi mắt tràn đầy lãnh ý, khí huyết sát tuôn ra, trầm giọng nói:

- Huyết Thiên Đế, ta mặc kệ ngươi đang giở trò quỷ gì, nhưng mà ngươi chết chính là chết, chết nên thành thật một chút.

Tiếng quát vang lên, Huyết Phách hét lớn một tiếng, phất tay sau đó có một đạo năng lượng bắn thẳng tới phía trước.

Xoẹt á!

Trong cột sáng năng lượng kia bắn thẳng vào cột máu, chỉ thấy cột máu sinh ra một ít chấn động sau đó khôi phục lại.

- Huyết Phách, chúng ta tu luyện đều là Huyết Thiên Chân Kinh, khí huyết sát của ngươi bá đạo, đối với ta lại không tính là cái gì, tại sao ngươi cứ bức bách mãi thế.

Trong đám hào quang huyết sắc, tiếng nói âm trầm vang vọng không gian.
- Huyết Thiên Đế, chúng ta chắc chắn không chết không thôi, là ngươi cướp đi tất cả của ta, nếu không có ngươi, ta cũng không biến thành bộ dạng này, tất cả là do ngươi hại.

Huyết Phách kích động quát to, thân thể hư ảo từ từ khổng lồ, năng lượng huyết sát bắt đầu hội tụ quanh người, vòng xoáy không ngừng bao phủ toàn thân hắn.

- Tất cả đều là chính ngươi, vì tư dục của mình, ngươi muốn hủy diệt ‘ Ngọc Sơn Thế Giới ’, tất cả không thuộc về ngươi, ta đánh ngươi vào Hắc Thủy ngục giam, ngươi âm hiểm xảo trá, chỉ tiếc ngươi thông minh quá lại bị thông minh hại, ngươi cũng không biết, tuy ta đến từ tiểu thế giới, lại là thế giới này, thân thể của ta chính là thế giới này, tuy ta không phải thế giới này nhưng ta lại là phần tử của thế giới, ở trong thế giới này, ta được thế giới chi lực trợ giúp.

Trong huyết quang tỏa sáng, tiếng nói kia lại truyền ra, lời nói bình tĩnh không mang theo chút tình cảm nào, nhưng chính loại bìn tĩnh này lọt vào tai của mọi người, làm cho không người nào không cảm giác uy nghiêm lớn lao, không thể nào khinh nhờn.

- Là ta chủ quan, nghìn tính vạn tính, không có tính toán ra ngươi là dư nghiệt của thế giới này, còn có thể có được thông linh bảo khí, ta hận không thể gϊếŧ ngươi sớm, làm ngươi thần hồn câu diệt.

Huyết Phách quát một tiếng, lúc này thân thể hư ảo cao trăm mét, khí huyết sát cuồn cuộn, lúc này trong tay ngưng tụ một chưởng ấn thật lớn, không gian chung quanh chưởng ấn vỡ nát, trực tiếp oanh kích đám huyết quang kia, không gian ven đường nó đi bị đánh nát không còn lại gì.

- Đánh ta thần hồn câu diệt, Huyết Phách, ngươi cho rằng mình có đủ tư cách sao?

Trong hào quang huyết sắc lại có tiêng quát lớn vang lên, trong hào quang huyết sắc này, đột nhiên cột sáng bắn ra, trong ánh mắt hãi hùng khϊếp vía của mọi người, hai cột năng lượng này va chạm với nhau.

Bành!

Hai đạo năng lượng va chạm với nhau, âm thanh đυ.ng chạm sinh ra tiếng nổ như sấm sét rền vang, trong nháy mắt không gian nổ tung, khí huyết sát ngập trời rơi vãi trên không trung.

Xoẹt!

Chưởng ấn của Huyết Phách bị phá hủy dễ dàng, thân thể hư ảo khổng lồ của hắn lảo đảo, khí huyết sát mênh mông không ngừng nổ tung.

Chung quanh đảo hoang, chín cột năng lượng huyết sắc rạn nứt, lập tức sụp đổ, tiêu tán trong hư không.

Thân ảnh hùng vĩ phóng thẳng lên trời, đột nhiên đạp không đứng đó, thiên uy mênh mông khủng bố mạnh tới tận cùng, trong nháy mắt không gian sinh ra tiếng nổ dữ dội.

Năng lượng trong thiên địa chấn động vô hình, chung quanh hòn đảo, biển máu sôi trào, thiên địa run rẩy, lúc này có một thân ảnh phóng lên cao.

Thân ảnh này mặc y phục màu đen, áo khoác ngắn tay và áo choàng mỏng, trên người hắn có bí vân bao phủ, tóc dài xõa vai, toàn thân được huyết sắc quang mang bao phủ, hắn đạp không đứng giữa thiên địa, hô ứng tương liên với thế giới này.

Năng lượng huyết sắc tỏa ra hào quang bá tuyệt thiên hạ, không ngừng lan tràn trong không gia, người này giống như chúa tể thiên địa, khí thế bá tuyệt sơn hà.

Trong khí tức này, thậm chí xen lẫn khí tức cổ xưa, trong khi tức cổ xưa còn mang theo thiên uy cuồn cuộn.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, đột nhiên xuất hiện thân ảnh áo đen, áo choàng đen phất phơ bao phủ thân ảnh huyết sắc, chính là khô lâu thứ tám.

Nhưng lúc này thân thể không có sinh cơ, mà là khí thế ngút trời, hắn giống như chúa tể duy nhất trong thiên địa.

Giữa không trung, thân ảnh kia mở mắt ra, trong mắt bắn ra tinh quang sáng ngời, hai con ngươi đỏ như máu mang theo khí tức cổ xưa, mọi người cảm thấy trong đó còn mang theo kiên định.

Hai mắt hắn giống như thiên nhãn quan sát chúng sinh, tất cả mọi thứ trên đời này, thiên nhãn mở ra là có thể quan sát rõ ràng, bất cứ cái gì cũng không thể tránh được đôi mắt của hắn.

- Đây là Vạn Tù Chi Tôn Huyết Thiên Đế trong truyền thuyết sao?

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, ánh mắt rung động, Vạn Tù Chi Tôn Huyết Thiên Đế, đây là nhân vật kinh thiên động địa trong Thị Hoang Thế Giới nhiều năm trước, dùng tu vị Niết Bàn Cảnh sơ giai lực kháng hai Tuyên Cổ Cảnh trong Thị Hoang Thế Giới, cuối cùng ba người đồng quy vu tận.

Lục Lâm Thiên không nghĩ tới hôm nay Huyết Phách dùng linh hồn chi thân xuất hiện lần nữa, mà Vạn Tù Chi Tôn Huyết Thiên Đế vẫn còn tồn tại trên đời.

Nhìn qua thân ảnh trên cao đang cúi đầu quan sát chúng sinh, nội tâm Lục Lâm Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác run rẩy, máu huyết trong người hắn sôi trào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.