Chương trước
Chương sau
Ngay khi lời của Mạc Kình Thiên vừa dứt, cuồng phong gào thét, xen lẫn năng lượng phong bạo, mơ hồ còn mang theo sát khí ảnh hưởng linh hồn, cát vàng bao trùm trời đất bị cuồng phong thổi quét thành phong bạo, như sóng to gió lớn ập tới.

- Đều cẩn thận một chút!

Lục Lâm Thiên cũng hét lớn một tiếng, năng lượng thổ hệ hùng hậu thổi quét lan ra, không gian ngưng tụ, nhất thời đem thân hình cố định giữa không trung.

- Ngươi cũng phải cẩn thận!

Ma Linh yêu nữ kiều quát một tiếng, ngón tay ngọc vung lên, một đạo quang quyển vô hình đem thân hình uyển chuyển bao phủ bên trong.

Mọi người lập tức thi triển thủ đoạn đem thân thể củng cố giữa không trung, chứng kiến phong bạo như sóng thần thổi tới, ai cũng hít sâu một hơi lạnh.

Hô hô!

Cát vàng bao trùm đầy trời cuốn tới, mỗi hạt cát cuốn theo gió lốc cường bạo đủ xuyên thủng tu vi phá giới cảnh, mà tu vi ngộ chân cảnh cũng khó thể đối kháng.
Cát vàng bao phủ đánh tới, không gian biến thành một mảnh tối đen, tâm thần cũng không thể nhìn xa, cát vàng đầy trời gào thét lướt đi qua, dù ngăn cản thế nào thân hình cũng bị thổi lui về phía sau.

- Tất cả mọi người cẩn thận, ổn định!

Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, thanh âm xen lẫn trong cuồng sa phong bạo cũng không cách nào lan xa.

Cuồng sa thổi quét không biết bao lâu, Lục Lâm Thiên còn có thể đối kháng được phong bạo, chẳng qua thân hình nửa bước khó đi, nếu không phải toàn lực chống đỡ, thân hình còn tiếp tục thổi lui.

- Đây rốt cục là loại gió lốc gì, không ngờ kinh khủng như vậy!

Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngưng trọng, không biết cuồng sa phong bạo cần thổi bao lâu, sát khí hỗn loạn ảnh hưởng linh hồn, lực lượng cuồng bạo vặn vẹo không gian, mà cát vàng còn có lực lượng xuyên thủng cả không gian.
Bên trong cuồng sa phong bạo một mảnh tối đen, Lục Lâm Thiên cũng không biết những người bên cạnh như thế nào, hai canh giờ sau, nguyên bản hắn còn cảm giác được dấu vết của mọi người, nhưng dần dần đã bị đánh xơ xác không còn tung tích.

Lục Lâm Thiên cũng không quá lo lắng, với thực lực của bọn họ cũng sẽ không gặp nguy hiểm, với tu vi thông thiên cảnh đều có thể tự bảo vệ mình.

- Hình như có người!

Bên trong không gian tối đen, có hai luồng năng lượng màu đỏ cùng màu lam lóe ra, khi hai thân ảnh sắp tới trước mắt Lục Lâm Thiên mới phát hiện, mà Lục Lâm Thiên thi triển thổ hệ áo nghĩa khiến không gian cô đọng rất nặng, cát vàng đều bị ảnh hưởng, bởi vậy người kia cũng phát hiện Lục Lâm Thiên tồn tại, thân ảnh thừa cơ lui ra sau một ít, hai người đều có thể mơ hồ chứng kiến đối phương.
- Tây Phương Cầu Bại, đúng là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không môn ngươi lại vào, ta muốn xem hôm nay ngươi còn có ngoại lực để mượn nữa hay không!

Một người vừa nhìn thấy Lục Lâm Thiên, ánh mắt thoáng kinh ngạc lẫn băn khoăn, nháy mắt liền trầm xuống, năng lượng xích hồng sắc bộc phát, khí thế đột nhiên trào ra.

- Hỏa Hổ!

Lục Lâm Thiên có chút ngoài ý muốn, một người lại là Hỏa Hổ, người còn lại có chút xa lạ, khoảng sáu mươi tuổi, thân mặc trường y, toàn thân lan tràn thủy hệ áo nghĩa, ngăn cản cuồng sa phong bạo quanh người.

Người tới đúng là Hỏa Hổ, lần trước hắn nhìn thấy Lục Lâm Thiên đối chiến thất kiếm thắng lợi, hơn nữa Điêu Thiện Hàn cũng trọng thương, vì vậy có chút e ngại Lục Lâm Thiên, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh mình còn có một người đi cùng, ánh mắt biến thành âm trầm, lớn tiếng nói:

- Thiên Hàn trưởng lão, trên người Tây Phương Cầu Bại có áo nghĩa thần khí, hai chúng ta liên thủ đủ đánh chết hắn, trong cuồng sa phong bạo này, hắn căn bản trốn không thoát!

Một kiện áo nghĩa linh khí cũng làm lão giả kia ánh mắt sáng ngời, lập tức cắn răng nói:

- Được, vậy liên thủ tru diệt người này!

- Tây Phương Cầu Bại, đây chính là ngươi đưa tới cửa, hôm nay ngươi có chạy đằng trời!

Đôi mắt Hỏa Hổ đỏ đậm, hận Tây Phương Cầu Bại thấu xương, bởi vì người này hủy diệt hết thảy của hắn, hắn làm sao có thể buông tha, thanh âm vừa rơi xuống hỏa hệ nguyên lực cuồng bạo lan tràn, cả không gian run lên, cuồng sa phong bạo cũng bị đình trệ, chân khí nóng cháy thổi quét, nhất thời không gian nóng rực, thậm chí cát vàng cũng bị nhiễm thành đỏ đậm.

- Đi chết đi!

Hỏa Hổ giẫm hư không, thân ảnh bay tới, hỏa hệ nguyên lực ngưng tụ thành chưởng ấn nóng cháy, vỗ thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.

- Nhìn xem rốt cục là ai đưa tới cửa!

Lục Lâm Thiên cười lạnh một tiếng, thổ hệ áo nghĩa lan tràn, một đạo hoàng mang quyền ấn trống rỗng xuất hiện, như vẫn thạch nện xuống, hung hăng va chạm cùng chưởng ấn.

Oanh!

Chưởng quyền chạm nhau, phát ra năng lượng phong bạo khủng bố, cuồng sa phong bạo xung quanh bị kình khí năng lượng chấn vỡ nát.

- Hừ!

Hỏa Hổ bị đẩy lui, bước chân lảo đảo, cổ họng truyền ra thanh âm trầm đυ.c, một chiêu đã có hại, chỉ ba tháng thương thế của hắn cũng tốt hơn không ít, nhưng chỉ một chiêu liền bị áp chế làm ánh mắt hắn hiện vẻ khϊếp sợ.

- Tại sao thực lực mạnh nhiều như vậy!

Hỏa Hổ thật sự không thể tưởng tượng, cho dù Tây Phương Cầu Bại đã đột phá thông thiên cảnh cao giai, nhưng thực lực sao lại khủng bố như thế, chỉ sợ có thể đối kháng với đại đạo cảnh sơ giai.

- Thủy Khốn Thiên Địa!

Cùng một thời gian, lão giả công kích tới, thủy hệ thổi quét thẩm thấu vào cuồng sa phong bạo, dùng phương thức thật tinh tế dung hợp cùng cuồng sa phong bạo, lập tức như nham tương đất cát cuốn tới chỗ Lục Lâm Thiên từ khắp bốn phương tám hướng.

- Tu vi đại đạo cảnh!

Lục Lâm Thiên nhíu mày, tu vi người này cao hơn Hỏa Hổ, chẳng qua thực lực bị áp chế, nhưng thi triển áo nghĩa vẫn tinh diệu hơn Hỏa Hổ không ít.

- Ngươi cũng cút ngay cho ta đi!

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, nếu ở trung thiên thế giới hắn không làm gì được hai người, nhưng nơi này là tiểu thiên thế giới, vậy thì khác hẳn, Hỏa Hổ nhất định phải chết, lần trước hắn may mắn đào thoát, lần này Lục Lâm Thiên không có ý định buông tha, sát ý tràn ra, không gian xung quanh càng thêm vặn vẹo.

- Linh Võ quyết!

Một đạo quyền ấn hung hăng đánh ra, va chạm vào cát đá nham tương ập tới, quyền ấn cùng cát đá cùng tan, nhưng một đạo tàn ảnh quyền ấn trực tiếp lướt ra oanh kích lên người lão giả, linh hồn công kích cuồn cuộn nháy mắt phóng thích.

- Muốn chết!

Lục Lâm Thiên quát lớn một tiếng, thừa dịp lão giả còn bị linh hồn công kích ảnh hưởng, lại một đạo quyền ấn áp bạo không gian, hung hăng nện lên l*иg ngực lão giả.

Oanh!

Một thanh âm trầm đυ.c truyền tới, cự lực truyền xuống, l*иg ngực lão giả bị nện trúng, phun ra máu tươi, chỉ sợ xương sườn trước ngực đã bị nện nát.

Cùng một thời gian, một đạo quyền ấn nóng cháy oanh thẳng về hướng bên hông Lục Lâm Thiên.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lạnh lùng, không hề có ý tứ ngăn cản, đột nhiên thân hình uốn éo, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, làm cho một quyền kia đánh vào bụng.

- Tây Phương Cầu Bại, ngươi chết đi!

Ánh mắt Hỏa Hổ cười lạnh, nhưng kết quả làm hắn kinh ngạc, bởi vì một quyền kia theo hắn nghĩ có thể làm đối thủ không chết cũng trọng thương, nhưng Tây Phương Cầu Bại lại không có việc gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.