Chương trước
Chương sau
- Tháp chủ, nhưng lần này Tây Phương Cầu Bại đối chiến với thất kiếm đã tuyên bố sẽ không dùng ngoại lực!

Hạ trưởng lão nói.

- Ta cũng kỳ quái, thực lực thất kiếm liên thủ, có thêm Thất Tinh Diệt Không kiếm trận, ở trong Thị Hoang thế giới tuyệt đối chỉ đếm trên đầu ngón tay, theo ta biết chỉ có một số ít người làm được, chẳng lẽ Tây Phương Cầu Bại nắm chắc thắng được thất kiếm hay sao?

Đại hán hiện lên vẻ nghi hoặc nói.

- Tháp chủ, người của bọn họ tựa hồ cũng đã tới trong Liệt Hỏa thành, ta hoài nghi toàn bộ bọn họ đều đã tới.

Linh Sơn tam thứu cung kính đứng một bên nói.

- Chẳng lẽ bọn hắn cảm thấy có hứng thú đối với việc này, dù cảm thấy hứng thú chỉ sợ không cần đều tới đi?

Ôn Tuấn Hùng nghi hoặc nói.

Đại hán run trường bào, khoanh tay đứng thẳng, nói:
- Tuy rằng vị huynh đệ Tây Phương Cầu Bại kia thật làm mọi người kinh ngạc, nhưng còn chưa đủ hấp dẫn khiến bọn hắn đều tới đây, nếu ta suy đoán không sai, chỉ sợ bọn hắn cũng như chúng ta, chỉ đi qua mà thôi, mục đích cuối cùng cũng như chúng ta.

Sắc mặt Ôn Tuấn Hùng thay đổi, nói:

- Cha, chẳng lẽ bọn hắn cũng vì chuyện đó mà tới?

Đại hán nói:

- Việc này đối với tuyệt đại bộ phận mọi người chỉ là bí mật, nhưng đối với một số người mà nói không phải tin đồn vô căn cứ, thậm chí có không ít người tiến vào nơi đây suốt mấy ngàn năm vạn năm, cũng bởi vì việc này, thật vất vả có chút phát hiện, bọn hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Ôn Tuấn Hùng thở sâu một hơi, nói:

- Cha, như vậy chúng ta không phải tăng thêm đối thủ cạnh tranh sao, với thực lực của bọn họ, phần thắng của chúng ta sẽ giảm.
Ánh mắt đại hán bình tĩnh nói:

- Chúng ta xem trước sao đã, hôm nay ta muốn nhìn một chút, Tây Phương Cầu Bại mà con luôn tiến cử rốt cục có bao nhiêu bổn sự, tuy lời đồn đãi không kém, nhưng nhìn thấy mới là thật, cha phải nhìn kỹ xem thế nào!

Ôn Tuấn Hùng chỉ cười nhìn phía trước, nơi đó có không ít đệ tử Thất Sát môn phong tỏa sân bãi ra vào ngọn núi, nói:

- Cha, cha yên tâm đi, Tây Phương huynh đệ tuyệt đối sẽ không làm cho cha thất vọng.

- Vậy sao, muốn bằng vào thực lực bản thân chiến thắng thất kiếm, là có thể đại biểu hết thảy, nếu chiến bại chỉ có chút bản lĩnh, nhưng bản thân cuồng vọng cũng không thể xem là nhân tài kinh tuyệt diễm.

Đại hán nói.



Trên ngọn núi xanh biếc, trước cự thạch hỗn độn, hơn mười thân ảnh đang đứng, một nhóm người thu liễm chân khí, nhưng vô hình cũng làm người ta có cảm giác như sắp phun trào.
Một đại hán mập mạp, thân mặc kim bào, thêu đồ án cửu long, kim quang rạng rỡ, sinh động như vật sống, mặc dù hắn mập mạp nhưng lại lộ ra cỗ khí phách không giận mà uy.

Bên cạnh đại hán là một nữ tử, quần áo hoa lệ phú quý, bộ dáng thanh tú động lòng người, thoạt nhìn chừng hơn ba mươi, vẫn còn lộ vài phần chân khí thanh xuân, nhưng nữ tử cũng như đại hán, rất mập mạp, thậm chí còn hơn cả đại hán, khoảng chừng trên dưới ba trăm cân, nhưng dung nhan lại thanh tú, khiến người ta nhìn vào có cảm giác không hề cân xứng chút nào.

- Mộc Vương, hình như bọn hắn đã tới.

Một lão giả năm mươi ánh mắt bắn ra tinh quang đảo mắt nhìn qua toàn trường, thần sắc chợt ngưng lại, thấp giọng nói.

- Chuyện này thật bình thường, chúng ta nhận được tin tức, bọn hắn tự nhiên cũng sẽ biết, ở trong Thị Hoang thế giới lâu như vậy, rốt cục cũng đã xuất hiện.

Ánh mắt đại hán mập mạp nhấc lên, khí tức không giận mà uy.

- Mộc Vương, ta đã tìm hiểu, tên Vấn Thân Mạc bây giờ đang ở Thất Sát môn, tựa hồ còn hỗn phong sinh thủy khởi.

Lão giả do dự nhìn nữ tử mập mạp, sau đó nói.

- Thất Sát môn lá gan không nhỏ, cũng dám thu lưu tên hỗn đản Vấn Thân Mạc chết tiệt kia!

Một phụ nhân năm mươi nghe vậy liền giận dữ nói.

- Tây Phương Cầu Bại nếu nhát gan cũng không dám tiêu diệt Liệt Hỏa môn, đánh trọng thương Điêu Thiện Hàn!

Đại hán mập mạp cười nhạt nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài Liệt Hỏa thành đông nghẹt người, thanh âm ồn ào xôn xao tận trời.

- Mau nhìn xem, thất kiếm đã tới!

- Du Long, Thanh Kiền, Mạc Vấn, Nhật Nguyệt, Cạnh Tinh, Thiên Bộc, Xá Thần, thực lực cường hãn a!

- Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi!

Nhất thời toàn trường chợt yên tĩnh, từng ánh mắt tập trung về một phương hướng.

Sưu sưu…

Bảy thanh âm xé gió vang vọng không gian, bảy thân ảnh lăng không bay tới, chính là thất kiếm, bảy người tự nguyện đi vào Thị Hoang thế giới, tuyệt đối không dễ dây vào.

Bảy người rơi xuống trên một đỉnh núi, đi đầu là Đường Ngũ.

Trên đỉnh núi, bảy người hạ xuống, trường kiếm sau lưng, từng luồng khí tức hùng hậu sắc bén dao động, cả không gian xung quanh như đọng lại, làm người ta áp lực phi thường, sau đó chân khí đều thu liễm, hai mắt khép hờ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

- Tây Phương Cầu Bại đặt cược lớn như vậy, chẳng lẽ là không dám tới!

- Muốn đánh bại thất kiếm liên thủ, nào có dễ dàng như vậy!

- Đã trễ thế này còn chưa tới, chắc là không tới!

Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người ngẩng đầu nhìn phía trước, đủ tiếng nghị luận vang lên.

- Tới rồi!

Bỗng nhiên thất kiếm chợt mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về một hướng, nơi đó có khí tức cuồn cuộn tràn tới.

- Ô ô…

Tiếng xé gió vang lên, một tòa giá khôi lỗi cực kỳ khéo léo tinh xảo bay tới, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trên không trung.

- Các ngươi đã tới sớm!

Một tiếng cười nhạt truyền ra, một thân hình khôi ngô bay ra khỏi tòa giá, lắc mình rơi xuống đỉnh núi, vết sẹo khẽ động, hai mắt thâm thúy tối đen.

Sưu sưu!

Lục Lâm Thiên rơi xuống núi, từ trong tòa giá có vài thân ảnh lăng không bay ra, đi đầu là một thân ảnh xinh đẹp, dáng người nóng bỏng như ma quỷ, khuôn mặt lại như trích tiên, người này chính là Ma Linh yêu nữ, đi phía sau còn có Mạc Kình Thiên, Âm Minh dạ xoa, Thiên Khu, Vấn Thân Mạc, Bạch Kinh Đường, Kim Viên bọn họ.

- Ngươi rốt cục đã tới, còn tưởng rằng ngươi không dám tới, thật làm cho ta ngoài ý muốn!

Ánh mắt bảy người Đường Ngũ đều dao động, lập tức dằn nén xuống.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua toàn trường, khẽ nhíu mày, cuối cùng dừng trên người thất kiếm, nói:

- Vậy sao, chỉ là các ngươi tới hơi sớm, nhìn các ngươi hẳn là muốn sớm nhận thua sao?

Sắc mặt Đường Ngũ thoáng trầm xuống, trong mơ hồ lộ ra ngạo khí, nói:

- Có tiền vốn cuồng vọng hay không đợi một lát sẽ biết, nếu ngươi thua, ta tuyệt đối sẽ không khách khí, nhất định phải cho ngươi trả giá thật nhiều vì sự cuồng vọng của ngươi!

- Thua, nhất định là các ngươi, động thủ đi, giải quyết xong các ngươi ta còn bận việc khác!

Lục Lâm Thiên cười nhạt nói.

- Tây Phương Cầu Bại thật hung hăng càn quấy a!

- Đúng là có chút cuồng vọng, cũng không biết có bổn sự cuồng vọng hay không!

- Thất Tinh Diệt Không kiếm trận!

Đường Ngũ quát một tiếng, phất tay áo, bảy người cùng động.

Hưu hưu!

Trường kiếm ra khỏi vỏ, không gian vặn vẹo, dưới chân bảy người giẫm lên phương vị thất tinh huyền ảo, chân khí tương liên, xuyên suốt trận đồ, nguyên lực trào ra, cả không gian thoáng chốc phong vân biến sắc, như mây đen áp không, chân khí cuồn cuộn vỡ áp bao phủ thổi quét khắp cả phiến không gian.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.