Chương trước
Chương sau
Xuy!

Thân hình Địa Long run lên, cự vĩ quét ngang, hung hăng quất thẳng về hướng Điêu Thiện Hàn.

- Độc Giác Địa Long, nếu ở thế giới bên ngoài ta còn nhường ngươi vài phần, nhưng nơi này là tiểu thế giới, ngươi đã bị áp chế, mà ta thì không có!

Thần sắc Điêu Thiện Hàn run lên, cười lạnh nói:

- Cho nên, ngươi muốn chết!

Thanh âm rơi xuống, thân ảnh Điêu Thiện Hàn không tránh né, ngay lúc cự vĩ quét tới, một đạo quyền ấn đột nhiên đánh ra, quyền ấn mang theo hàn băng chân khí đầy trời, rơi thẳng lên cự vĩ của Địa Long.

Phanh!

Thanh âm nổ tung trầm thấp, cự vĩ bị hàn băng khí bao trùm, bị cự lực vẩy ra, lập tức bị bật lui ra sau.

Phốc!

Chỉ một chiêu, Địa Long đã phun ra máu tươi.

Phốc!

Cách đó không xa Kim Viên cũng bị Thiên Hỏa đánh một quyền oanh lui, khóe môi ứa máu, thực lực của Kim Viên chưa thể đối kháng Thiên Hỏa, bản thể cũng khó mà đối kháng.
Thất Tinh Thiên Sát trận cũng khó thể làm gì được Hỏa Hổ, nhưng Hỏa Hổ cũng đang trọng thương cho nên đôi bên biến thành cục diện giằng co.

Âm Minh dạ xoa bị bảy người Đường Ngũ vây công, cũng đã rơi xuống hạ phong.

- Không ai có thể cứu ngươi!

Một quyền đánh lui Địa Long, Điêu Thiện Hàn cũng không tiếp tục công kích hắn, mà lại lao về hướng Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên lau vết máu trên miệng, trong tay hiện ra giới chỉ, ánh mắt mơ hồ lộ tia cười lạnh.

- Áo nghĩa linh khí là của ta, ngươi đi chết đi!

Điêu Thiện Hàn quát một tiếng, một đạo hàn băng nguyên lực trào ra, không gian bị đóng băng tạc vỡ, trong Thị Hoang thế giới thực lực vi tôn, cho dù trắng trợn gϊếŧ người đoạt bảo cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Ngay nháy mắt, Lục Lâm Thiên đột nhiên truyền vào một đạo linh hồn lực rơi vào trong giới chỉ.
Đây là vật mà Tam Kỳ lão tổ giao cho hắn trước khi tiến vào Thị Hoang thế giới, dặn hắn một khi gặp nguy hiểm, chỉ cần truyền vào đạo linh hồn lực rồi ném ra, hẳn là có thể cứu mạng.

- Đại gia ngươi, muốn cướp áo nghĩa linh khí của lão tử, không cho ngươi chút giáo huấn, nghĩ lão tử dễ khi dễ sao!

Tiếng quát vang lên, Lục Lâm Thiên cười gằn một tiếng, giới chỉ lập tức bay ra.

Xuy!

Giới chỉ lập tức bộc phát ra cỗ chân khí nóng cháy khủng bố, khí tức như có thể hủy diệt hết thảy, làm mọi người sinh hàn ý.

Giới chỉ nhất thời hóa thành tàn ảnh mơ hồ, lao thẳng về hướng Điêu Thiện Hàn, năng lượng nóng cháy khủng bố tựa hồ ngày càng cuồng bạo, như núi lửa áp lực sắp phun trào.

Oanh long!

Cả không gian run lên, lặng yên héo rút, giống như bị hút sạch hơi nước.
- Đây là…

Điêu Thiện Hàn chợt cảm thấy trái tim băng giá, nhìn thấy tàn ảnh nhỏ xíu bay qua, trong mắt tuôn ra vẻ sợ hãi khủng hoảng.

- Không tốt!

Điêu Thiện Hàn cảm giác không ổn, hàn băng quyền ấn dần dần tan rã không thấy, hắn vừa cấp tốc muốn lui, khí tức kia làm tim hắn đập nhanh, hô hấp dồn dập, thậm chí linh hồn như bị phỏng cháy.

Chỉ tiếc hắn muốn lui thì đã muộn, giới chỉ đã biến thành một mảnh đỏ đậm, không gian vặn vẹo, một cỗ nóng bỏng kinh khủng khiến không gian như muốn thiêu thành tro tàn.

Oanh!

Giới chỉ trực tiếp nổ tung, xích hồng quang mang bành trướng như quả bom nguyên tử, như sấm rền vang vọng chân trời, sau đó là liệt hỏa cuồn cuộn như nham tương dựng lên thành sóng thần khủng khϊếp, đem cả thiên địa xung quanh đều bao trùm trong đó.

Xuy lạp lạp…

Một cỗ phong bạo liệt hỏa cực kỳ khủng bố thổi quét tràn ngập, năng lượng cuồng bạo phóng thích, hóa thành lửa cháy ngập trời đổ xuống thiên không, chủ yếu là ập thẳng vào người Điêu Thiện Hàn.

Một màn này làm mọi người kinh hoảng nhìn lại.

- Chạy mau!

Cỗ năng lượng khủng bố càn quét khiến mọi người hoảng hốt, vội vàng thối lui.

Bị cỗ năng lượng ảnh hưởng, trời sụp đất nứt, núi non bị cuốn vào, từng ngọn núi lửa đổ sụp, những núi lửa đã chết lại sống lại, nham tương phóng lên cao, tuôn đầy trong không gian.

Trường hợp hùng vĩ làm những người đứng thật xa đều kinh hãi.

- Tây Phương Cầu Bại vừa ném vật gì, giống như là thiên hỏa!

- Thực lực quá kinh khủng, hắn ném vật gì…

Một màn khủng bố làm mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Răng rắc!

Trong không gian khôi phục trở lại, thân hình Điêu Thiện Hàn bao phủ một tầng lam bạch khải giáp, khải giáp nứt vỡ vô số khe hở, cuối cùng trực tiếp phá nát, mà Điêu Thiện Hàn cũng phun ra máu tươi, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Không ai chú ý tới, hai chiếc chiến hạm Phi Hổ tam cấp ở viễn không đang bị Bạch Kinh Đường âm thầm thúc giục áp không bay tới.

Hưu hưu!

Ngay lúc này, hai chiếc chiến hạm Phi Hổ tam cấp đồng thời oanh ra, năng lượng quang cầu sáng rực trực tiếp rơi xuống bên người Điêu Thiện Hàn đã bị trọng thương, lập tức nổ tung.

Oanh oanh!

Năng lượng quang cầu nổ tung, kình phong khủng bố xé rách thổi quét khắp cả không gian.

Phốc!

Điêu Thiện Hàn bị oanh kích đột ngột không kịp đề phòng, bị cuốn vào bên trong, miệng không ngừng phun máu tươi, vốn đã bị trọng thương không chịu nổi, lúc này càng chật vật thê thảm tới cực điểm.

Bị hai chiếc chiến hạm Phi Hổ tam cấp đồng thời oanh kích, cho dù là thông thiên cảnh cao giai đỉnh cũng tan thành mây khói, đại đạo cảnh sơ giai tuyệt đối không dám đối kháng, đây là chỗ khủng bố của chiến hạm Phi Hổ tam cấp.

Điêu Thiện Hàn bị công kích liên tục, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, kết quả này hắn tuyệt đối không ngờ.

Đột nhiên, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn ra viễn không, tựa hồ phát hiện điều gì, ánh mắt ngưng lại, cấp tốc nói:

- Thiện Anh, Hỏa Hổ, mau lui lại!

Vừa quát xong, Điêu Thiện Hàn dẫn đầu phá không bỏ chạy.

Hỏa Hổ cùng phụ nhân đang giao thủ với Thất Sát, nghe vậy thoáng lặng người, cũng không dám tiếp tục lưu lại, đặc biệt là Hỏa Hổ đã bị trọng thương trong người.

Hai người cấp tốc bỏ chạy, Thất Sát muốn ngăn cản cũng không làm được, đối phương đã muốn chạy trốn, họ cũng không cách nào.

- Hỏa Hổ, ngươi là vương bát đản!

Bảy người Đường Ngũ đang giao thủ cùng Âm Minh dạ xoa nhìn thấy Điêu Thiện Hàn, Hỏa Hổ cùng Điêu Thiện Anh bỏ chạy, vô cùng giận dữ, không nghĩ tới Hỏa Hổ không hề quản sự sống chết của đệ tử Liệt Hỏa môn, làm cho Thất Kiếm môn không còn cách nào chống đỡ.

Sưu sưu!

Từ cuối chân trời có hai đạo lưu quang lắc mình bay tới, hào quang thu liễm, là một thanh niên cùng một nữ tử trang phục nóng bỏng xuất hiện, chính là Mạc Kình Thiên cùng Ma Linh yêu nữ, vừa rồi Điêu Thiện Hàn nhìn thấy hai người này đang chạy tới cho nên lập tức muốn thoát thân, áo nghĩa linh khí tuy mê người, nhưng còn chưa trọng yếu bằng tính mạng.

Lúc này Lục Lâm Thiên vẫn còn đang kinh ngạc, hơn nữa Điêu Thiện Hàn nếu muốn trốn, Lục Lâm Thiên vẫn không đủ khả năng ngăn cản.

Sở dĩ hắn kinh ngạc là vì Tam Kỳ lão nhân giao giới chỉ cho hắn, bên trong không ngờ là Xích Linh Liệt Hỏa.

Vừa rồi khi giới chỉ nổ tung, Lục Lâm Thiên mới biết bên trong chứa đựng không ít Xích Linh Liệt Hỏa, cũng không biết Tam Kỳ lão nhân sao có thể làm được, không ngờ có thể đánh trọng thương Điêu Thiện Hàn không dám lưu lại, cũng có thể biết hắn bị thương nặng tới trình độ nào.

- Ngươi không sao chứ?

Ma Linh yêu nữ đảo qua toàn trường, đi tới bên người Lục Lâm Thiên, nhìn thấy vết máu nơi khóe môi hắn, ánh mắt khẽ dao động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.