Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đã sớm quan sát ba người, đại khái đã đoán ra thân phận của họ.

Ba người xuất hiện, đệ tử Hắc Hạc môn chạy loạn xung quanh mới chật vật hội tụ, không ít người tu vi ngộ chân cảnh cùng vài thông thiên cảnh cũng chật vật rơi xuống sau lưng ba người kia.

- Chưởng môn, người này là Bạch Kinh Đường, vốn thuộc Phi Linh môn, bây giờ là người Thất Sát môn, hắn vừa tạc hủy Hắc Hạc môn chúng ta, đệ tử chúng ta chết thật nhiều, nhất định phải báo thù cho họ mới được.

Một người tu vi thông thiên cảnh sơ giai, tựa hồ là trưởng lão Hắc Hạc môn nhìn xung quanh, chứng kiến núi non cùng tảng lớn kiến trúc bị san thành bình địa, đôi mắt đỏ đậm nói.

- Hừ, có chiến hạm giỏi lắm sao, nhìn xem là ngươi nhanh hay ta nhanh, dám động tới Hắc Hạc môn, vậy cần trả giá thật nhiều!
Hắc bào hán tử tràn ngập sát ý, lời còn chưa dứt thân ảnh giẫm hư không, mấy lần chớp động đã xuất hiện trước mặt Bạch Kinh Đường không xa.

- Chết đi!

Tiếng quát vang lên, thủ ấn biến hóa, không gian hình thành quang quyển tối đen, một đạo trảo ấn năng lượng như liệp ưng vỗ thẳng xuống người Bạch Kinh Đường.

- Ngươi đúng là rất nhanh, nhưng chiến hạm của ta cũng không phải chiến hạm bình thường!

Bạch Kinh Đường cười lạnh, kình phong vỡ áp, phất tay dựng lên, trên boong chiến hạm đột nhiên xuất hiện một cửa động tối đen, một đạo năng lượng quang đoàn giống như sóng xung kích phóng lên cao.



Oanh!

Không gian run rẩy, quang đoàn năng lượng nháy mắt va chạm vào trảo ấn, đao mang cùng năng lượng nổ tung, khe không gian cấp tốc lan tràn, không gian hóa thành mảnh nhỏ, thủ ấn cũng lập tức phá nát.
Ngay sau đó quang đoàn năng lượng dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi đem không gian xung quanh đọng lại, cuối cùng xuất hiện ngay trước người hắc bào hán tử.

- Hắc Ưng mau lui lại!

Hắc y lão giả sắc mặt đại biến, lập tức hét lớn.

Chỉ tiếc đã chậm, khi Hắc Ưng cảm thấy không ổn, ánh mắt hoảng sợ nhưng không còn kịp nữa.

Oanh!

Quang đoàn năng lượng nổ tung, Hắc Ưng bị phá hủy thành mảnh nhỏ huyết vụ tung tóe, cả không gian xung quanh đều bị phá hủy, cường quang tán phát chói mắt, kình khí phong bạo khủng bố cực hạn thổi quét khắp bốn phía.

- Đó là Hắc Ưng a, tu vi thông thiên cảnh cao giai, trực tiếp nổ nát!

Đệ tử Thất Sát môn rung động, cả đám trợn mắt há hốc mồm.

- Chiến hạm Phi Hổ lợi hại, quả nhiên không sai!

Mạc Kình Thiên cười hắc hắc, tựa hồ rất hài lòng.
- Ai, phá sản a, chiến hạm Phi Hổ tam cấp a, lại tiêu vài trăm triệu, ta phải kiếm bao lâu mới kiếm trở về đây!

Mọi người đều hưng phấn lẫn rung động, mà Phạm Thống lại buồn rười rượi, vẻ mặt đau lòng không thôi, nếu Bạch Kinh Đường còn tiếp tục oanh kích, có lẽ hắn sẽ tìm Bạch Kinh Đường liều mạng.

Đệ tử Hắc Hạc môn nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng run sợ.

- Hắc Ưng…

Hắc Hạc Bạch Báo lộ ra lãnh ý ngập trời, trong mơ hồ lại sợ hãi.

- Thất Sát môn, tại sao ra tay đối phó Hắc Hạc môn?

Hắc Hạc cố nén hàn ý trong mắt, hắn đã ý thức được không phải mãnh long không quá giang, Thất Sát môn dám tấn công Hắc Hạc môn, mà thực lực hiển lộ cũng biết họ sẽ không dễ dàng rời đi, cũng không dễ dàng buông tha Hắc Hạc môn.

- Hắc Hạc, ngươi còn giả bộ hồ đồ, không phải ngươi muốn cùng Liệt Hỏa môn, Thất Kiếm môn bọn hắn liên thủ đối phó chúng ta sao, trước kia không động ngươi là vì lười động tới ngươi, nhưng ngươi lại cứ tưởng chúng ta không dám động ngươi, càng ngày càng lòng tham không đáy, vậy hôm nay chúng ta trực tiếp làm cho Hắc Hạc môn biến mất trong Thị Hoang thế giới!

Thiên Khu nhìn thấy Lục Lâm Thiên ý bảo, mang theo nụ cười gian xảo đạp không bước ra nói.

- Thiên Khu, Thất Sát môn các ngươi đã đổi chủ, ngươi còn vui vẻ cái gì, nói thật cho ngươi biết, chúng ta tính toán liên thủ đối phó ngươi, hôm nay ngươi dám động Hắc Hạc môn, mấy đại sơn môn đều sẽ không bỏ qua ngươi!

Ánh mắt Hắc Hạc co rụt lại, lạnh lùng nói.

- Thất Sát môn đổi chủ, nhưng vẫn là Hắc Sát môn, huynh đệ chúng ta vẫn sống rất tốt, sau này sẽ ngày càng tốt, mà đáng tiếc Hắc Hạc ngươi không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng ngày mai!

Dứt lời, trong mắt Thiên Khu hiện lên hàn ý, nói:

- Về phần các ngươi liên thủ sao, theo Thất Sát môn xem ra, chỉ là đạo quân ô hợp, không chịu nổi một kích!

- Trâng tráo, ta muốn xem ai đối phó được ta, chỉ bằng Thất Sát ngươi hay sao, kiệt kiệt, cho dù có Thất Tinh Thiên Sát trận thì thế nào!

Hắc Hạc cười lạnh nói.

- Thất Sát cũng không còn là trước kia, hôm nay cho ngươi biết lợi hại!

Thiên Tuyền nghe vậy, thân ảnh nhảy ra, ngũ sát cùng động, bảy người đứng theo phương vị, ngưng tụ Thất Tinh Thiên Sát trận.

- Người này các ngươi có thể đối phó, nhưng không thể làm gì hắn, giao cho Dạ tỷ đi!

Thân ảnh Lục Lâm Thiên chợt lóe, xuất hiện trước bảy người, thanh âm du dương nhưng đều truyền rõ trong tai mọi người:

- Toàn bộ đệ tử Hắc Hạc môn nghe đây, bất kể là ai, đầu hàng sẽ không chết, đối kháng gϊếŧ không tha!

- Đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, liều mạng với Thất Sát môn!

Bạch Báo trầm xuống hét lớn, nhìn Lục Lâm Thiên tràn ngập sát ý:

- Ngươi là người phương nào?

Vết sẹo trên mặt Lục Lâm Thiên khẽ động, trong tay cầm một thanh đoản côn cực kỳ không nhịp nhàng, nói:

- Nhớ kỹ, ta chính là chưởng môn Thất Sát môn, Tây Phương Cầu Bại!

- Người này giao cho ta!

Âm Minh dạ xoa vừa nói, thân ảnh đã tới không trung, âm minh khí phóng thích, lập tức bao phủ không gian, thủ ấn hung hăng chộp tới.

- Tu vi đại đạo cảnh trung giai!

Vừa nhìn thấy công kích của Âm Minh dạ xoa, sắc mặt Hắc Hạc kinh biến, vội vàng quát lớn:

- Bỏ qua Hắc Hạc môn, toàn bộ đệ tử Hắc Hạc môn trốn mau!

Tiếng quát vang lên, thân ảnh Hắc Hạc liền động, hóa thành hắc quang bay thẳng tới chỗ Âm Minh dạ xoa.

- Trốn, chạy mau!

Đệ tử Hắc Hạc môn nghe vậy, lập tức bỏ chạy, ngay cả Bạch Báo nhìn thấy tình thế không ổn, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, xoay người cắn răng chuẩn bị bỏ chạy.

- Những người khác các ngươi đối phó là tốt rồi, nếu có thể làm được, bắt sống thông thiên cảnh!

Lục Lâm Thiên nói xong, thân hình khôi ngô nháy mắt lao thẳng tới Bạch Báo, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước người hắn, phóng thích tu vi thông thiên cảnh sơ giai.

- Nguyên lai chỉ có tu vi thông thiên cảnh sơ giai!

Bạch Báo vốn cảm thấy kinh hãi với tốc độ của Lục Lâm Thiên, nhưng vừa nhìn thấy tu vi của kẻ tự xưng Tây Phương Cầu Bại, nhất thời sát ý nổi lên.

- Muốn chết!

Bạch Báo quát lớn một tiếng, phất tay dựng lên, thủ ấn biến hóa, hàn mang bắn ra, vừa định đánh chết đối thủ, trong tay ngưng tụ một đầu năng lượng bạch báo lớn vài trăm thước kéo dài xuyên suốt qua không gian.

- Hống!

Bạch báo năng lượng như vật còn sống, dữ tợn rít gào.

- Chết đi!

Bạch báo cười lạnh, lớn tiếng quát, thúc giục năng lượng bạch báo hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về hướng Lục Lâm Thiên, nhất thời cả không gian đều nổ tung.

Cánh tay Lục Lâm Thiên run lên, hoàng sắc quang quyển đột nhiên phóng thích.

- Ngao!

Một tiếng long ngâm rít gào vang ra, ngưng tụ thành một đầu hư ảnh cự long xuyên thấu qua không gian trực tiếp va chạm vào năng lượng bạch báo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.