Chương trước
Chương sau
Thiên Xu nheo mắt nói, thanh âm vừa dứt, thân thể Thất sát vòng qua vòng lại, bảy người tiếp tục đứng theo phương vị của Thất Tinh Thiên Sát trận, giống như bảy thanh đại đao bằng năng lượng áo nghĩa lăng không đứng đó, khí tức sát phạt lạnh lẽo, uy năng khiến cho cả thiên địa run run.

- Ai muốn ta chết? Chẳng lẽ các ngươi bị người khác sau lưng sai khiến?

Toàn thân Lục Lâm Thiên được lân phiến màu vàng bao phủ, tay cầm Huyết Lục, sau lưng gió nổi mây phun, kim quang rực rỡ, khí tức sắc bén mà lạnh lẽo. Nghe thấy lời nói của Thiên Xu, trong lòng Lục Lâm Thiên càng thêm ngưng trọng.

Nhìn khí thế toàn htana Lục Lâm Thiên, ánh mắt Thất Sát đều ngưng trọng không thôi, bảy người thật không ngờ thực lực của Lục Lâm Thiên lại cường hãn tới tình trạng như vậy. Đặc biệt là Thiên Xu, so với trong tin tức mà hắn nhận được hoàn toàn không giống.
Mắt nhìn Lục Lâm Thiên, trong chủ vị của ThấT Tinh Thiên Sát trận, Thiên Xu ngẩng đầu nhìn lên trên không trung rồi hét lớn:

- Dạ Xoa cung phụng, mời người ra tay giúp chúng ta đánh chết Lục Lâm Thiên này.

- Rốt cuộc cũng đi ra rồi sao?

Lục Lâm Thiên nhìn lên không trung, hắn đã sớm cảm giác được trong mật địa này còn có khí tức tồn tại, còn không chỉ có một người, bằng không hắn cũng không có hạ sát thủ.

- Ài, chúng ta lại gặp mặt.

Phía xa xa trên không trung, một đạo thanh âm giống như u hồn vang vọng. Lập tức có hai đạo thân ảnh chớp động, đột nhiên xuất hiện trên không trung, một nam một nữ, nữ khuôn mặt tái nhợt, xám như tro tàn, có một vết sẹo dài kéo dài trên mặt khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy sợ hãi. Hai mắt đen kịt nhìn qua giống như là máu tươi, vô cùng quỷ dị.
Bên người nữ nhân khủng bố này còn có một người thanh niên bộ dáng chừng hai chục tuổi, thế nhưng thân thể lại giống như tiểu đồng, thân thể cũng giống như trẻ con. Ánh mắt vô thần lại thanh tịnh, sáng ngời, đôi mắt đen kịt giống như ngôi sao sáng nhất trong màn đêm, khí tức suy yếu, giống như bị bệnh lâu ngày.

Lục Lâm Thiên nhìn hai người này, ánh mắt nhảy lên, không ngờ hai người này tới Thất Sát môn, khó trách Thất sát của Thất Sát môn lại cho rằng có thể đánh chết được hắn, nếu như dưới tình huống bình thường, bản thân hắn chắc chắc phải chết không thể nghi ngờ.

Nhìn qua hai người, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, sau khi đảo qua trên người tiểu đồng dị dạng kia, ánh mắt Lục Lâm Thiên hơi chấn động, lập tức nhìn nữ nhân kinh khủng kia rồi nói:
- Thì ra là ngươi, Âm Minh Dạ Xoa.

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên nhận ra Âm Minh Dạ Xoa, Âm Minh Dạ Xoa cũng nhận ra Lục Lâm Thiên, bảy người Thất sát đều cảm thấy ngoài ý muốn.

- Mẫu thân, người này khó đối phó.

Thanh niên dị dạng kia nhìn qua Lục Lâm Thiên rồi lập tức nói với Âm Minh Dạ Xoa:

= Trận pháp kia không trói buộc được người này, thực lực của người này dường như so với lần trước còn mạnh hơn.

Âm Minh Dạ Xoa khẽ vỗ bả vai thanh niên dị dạng này rồi nói:

- Thái A, ngươi lui ra xa một chút, chuyện chúng ta đã đáp ứng đương nhiên phải làm.

Thanh niên dị dạng nghe vậy khẽ gật đầu, lại liếc về phía Lục Lâm Thiên, dường như muốn nói gì đó, thế nhưng lại không mở miệng nói tiếp mà trực tiếp lui sang một bên. Bản thân thanh niên dị dạng này dường như cũng có thực lực cấp độ Hậu Thiên, tương đương với Đế giả nhất trọng trên đại lục Linh Vũ.

- Tiểu oa nhi thi triển độc công bên cạnh ngươi đâu rồi? Nếu như có nàng ta có mặt, có lẽ hôm nay Thất Sát môn không có cách nào làm gì được ngươi. Thế nhưng hôm nay tiểu oa nhi kia không có mặt, sợ rằng ngươi sẽ chết.

Âm Minh Dạ Xoa nhìn Lục Lâm Thiên, tâm thần dò xét ra bốn phía, không có khí tức của Ma Linh yêu nữ lúc này nàng mới yên tâm.

- Nàng đang bế quan, cho nên ta chỉ có thể tự mình tới. Âm Minh Dạ Xoa, sao ngươi lại ở Thất Sát môn?

Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngưng trọng, hắn thật không ngờ con át chủ bài mà Thất Sát môn sắp xếp đối phó với hắn lại là nữ nhân khủng bố như Âm Minh Dạ Xoa này. Từ trong miệng Ma Linh yêu nữ Lục Lâm Thiên biết rõ Âm Minh Dạ Xoa này là nhân vật cực kỳ khó dây vào, lúc trước mặt cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của nữ nhân này.

Âm Minh Dạ Xoa nhìn Lục Lâm Thiên, trong đôi mắt hõm sâu dường như có máu tươi tùy thời chảy ra, miệng nói:

- Tiểu tử nhà ngươi cũng có chút bổn sự, dù sao ngươi cũng sắp chết. Nói cho ngươi cũng không sao cả. Thất Sát môn có thể duy trì tính mạng cho Thái A con ta, cho nên ta ở lại Thất Sát môn.

Lục Lâm Thiên nghe vậy ánh mắt lần nữa đảo qua thanh niên dị dạng, nói:

- Nhi tử của ngươi bị làm sao vậy?

- Lục Lâm Thiên, Dạ Xoa đại nhân hiện tại là cung phụng của Thất Sát môn ta, có Dạ Xoa đại nhân và chúng ta liên thủ, ngày hôm nay ngươi nhất định sẽ chết.

Thiên Xu nhìn thấy Âm Minh Dạ Xoa và Lục Lâm Thiên nói chuyện với nhau, dường như hắn không muốn Lục Lâm Thiên và Âm Minh Dạ Xoa nói chuyện quá nhiều cho nên mới lên tiếng, dứt lời, khí thế trên người lan tràn, định lần nữa động thủ.

- Lục Lâm Thiên, hôm nay không có nữ oa nhi kia, không ai có thể cứu được ngươi nữa.

Âm Minh Dạ Xoa hành động đầu tiên, thân thể gầy gò giống như que củi lóe lên, lập tức xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên. Bàn tay khô héo da bọc xương duỗi ra, một đạo trảo ấn được ngưng tụ mang theo khí tức âm hàn ngập trời, trực tiếp phóng về phía Lục Lâm Thiên.

Đối mặt với đạo trảo ấn của Âm Minh Dạ Xoa này Lục Lâm Thiên lại không có ý tứ tránh né, ngược lại khóe miệng còn nở nụ cười lạnh lẽo. Bàn tay run lên, một vật giống như nhẫn trữ vật lơ lửng, một cỗ khí tức khiến cho thời không tɧác ɭoạи lan tràn, gợn sóng nhộn nhạo, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện xuất hiện trước trảo ấn của Âm MInh Dạ Xoa.

- Không ngờ đường đường là Âm Minh Dạ Xoa lại tới Thị Hoang thế giới, nghe nói Âm Minh Dạ Xoa ngươi lĩnh ngộ áo nghĩa âm minh, áo nghĩa này vô cùng quỷ dị, ta cũng muốn thử một chút.

Đạo thân ảnh này có mái tóc dài xõa tới vai, hai mắt sáng, thân thể đáp xuống, trường bào màu xám run lên, một vết nứt không gian đen kịt lập tức lan tràn ra chung quanh.

Sưu Sưu.

Vết nứt không gian đen kịt lan tràn ra trên không trung, chấn nát đạo trảo ấn của Âm Minh Dạ Xoa.

Ánh mắt khủng bố của Âm Minh Dạ Xoa lập tức biến sắc, thanh âm giống như u hồn vang vọng:

- Ngươi là người phương nào?

- Kẻ bất tài này thường được người ta gọi mà DIệu Thủ Mạc Không Mạc Kình Thiên.

Người vừa mới xuất hện đạp không mà đứng, khí độ bất phàm, miệng mỉm cười nhìn qua Âm Minh Dạ Xoa, không có bị khuôn mặt khủng bố của nàng ta dọa sợ. Đây chính là Diệu Thủ Mạc Không Mạc Kình Thiên luôn ở trong Thiên Trụ giới.

Mà vừa rồi tâm thần Lục Lâm Thiên đã thông tri cho Mạc Kình Thiên biết chuyện xảy ra bên ngoài, cho nên đối với chuyện bên ngoài, trong lòng Mạc Kình Thiên đã biết.

- Diệu Thủ Mạc Không Mạc Kình Thiên?

Âm Minh Dạ Xoa dường như đang suy nghĩ gì đó, người này dường như nàng đã nghe qua, thế nhưng lại không quá quen thuộc. Bình thường nàng cũng không ra ngoài nhiều, nếu không phải lúc trước đại chiến một hồi, người biết rõ Âm Minh Dạ Xoa nàng sợ rằng cũng không có mấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.