Chương trước
Chương sau
- Vậy đi thương hội trong Vạn Thiên Liên Minh đi.

Lục Lâm Thiên gật gật đầu.

- Thị Hoang Thế Giới diện tích cũng không nhỏ, cho nên thương hội của Vạn Thiên Liên Minh cũng có vài nhà, tuy đều là một phần của Vạn Thiên Liên Minh, nhưng lại là của một ít thế lực, chúng ta muốn đi nhà nào?

Phạm Thống nháy mắt mấy cái, hỏi Lục Lâm Thiên.

Vạn Thiên Liên Minh cũng giống Chiến Thiên Liên Minh, chỉ là một đại liên minh, Chiến Thiên Liên Minh do vô số thế lực lớn nhỏ tạo thành, Vạn Thiên Liên Minh cũng như thế, do vô số đại tiểu gia tộc thương hội tạo thành, tuy đều là một phần của Vạn Thiên Liên Minh, nhưng bọn họ không chung chí hướng, còn cạnh tranh lẫn nhau, nhưng khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài lại rất nhất trí.

Đối mặt Vạn Thiên Liên Minh, Lục Lâm Thiên vẫn cưa tiếp xúc nhiều, nhưng ngược lại hiểu đại khái, còn lần này chính mình mua đồ, có không ít vật bất phàm, nơi bình thường sợ rằng ăn không hết.
Lục Lâm Thiên do dự một lát, nói với Phạm Thống:

- Đi nơi lớn nhất, càng lớn càng tốt.

- Thương hội lớn nhất ở thành Ngũ Tinh thuộc Vạn Thiên Liên Minh, tên là thương hội Thải Vân, chỗ đó ta có nghe nói nhưng chưa đi lần nào.

Phạm Thống trả lời.

Lập tức từ lời Phạm Thống, Lục Lâm Thiên mới biết được thành Ngũ Tinh cũng không phải một tòa tành, mà là năm tòa thành lớn nhất đại lục Hỗn Loạn.

Đại lục Hỗn Loạn chính là vùng đất trung ương của Thị Hoang Thế Giới, mà đại lục Hỗn Loạn là nơi phồn hoa nhất, mà thành Ngũ Tinh do năm thế lực nhất lưu trong Thị Hoang Thế Giới nắm giữ.

Từ sơn mạch Huyết Đô đến đại lục Hỗn Loạn thành Ngũ Tinh, tọa giá khôi lỗi cấp một cần bay tám chín ngày, Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể cưỡi tọa giá khôi lỗi mà thôi.
Tọa giá khôi lỗi cần tám chín ngày đi đường, ba người lập tức nhắm mắt điều tức.

Sơn mạch liên tục không dứt, không ít ngọn núi đứng vững, nhưng khó có thảm thực vật và sinh linh, trên đường đi qua có cảm giác áp lực thật lớn.

Sưu sưu.

Giữa không trung đột nhiên có tiến xé gió vang lên, lập tức không ít thân ảnh lướt đi, sau vài lần biến hóa đã đi tới một đỉnh núi, thân ảnh đi đầu sắc mặt âm trầm, hai mắt sáng ngời, đầu đội vải đen, loại vải đen này không tầm thường, có thể che dấu dung mạo.

Lão giả đi qua, không ít thân ảnh đứng lên, thần sắc cung kính, tất cả mọi người đều mang khăn đen, khí tức rất lăng lệ.

- Bọn chúng thế nào?

Một người đi đầu khẩu âm dường như là lão giả, mặc trường bào màu đen, cung kính với người hỏi.

- Trưởng lão, bọn họ bị nhốt trong Thụy Long Cốc, sẽ chờ trưởng lão đến đây.
Một người cung kính trả lời.

- Tốc chiến tốc thắng, miễn xảy ra chuyện, lúc này thật vất vả mới có cơ hội, nhất định không thể để hắn trốn đi.

Ánh mắt lão giả âm trầm, hắn lóe lên, lập tức dẫn đầu bay lên cao, nói:

- Theo ta xuất phát, toàn lực đánh chết, một cũng không được lưu lại.

Sưu sưu.

Nhìn thấy lão giả dẫn đầu, ở chung quanh ngọn núi này có không ít thân ảnh bay lên cao tới gần lão giả.

Trong sơn cốc thật lớn, lúc này có hơn mười người cảnh giác nhìn chung quanh, thanh niên đi đầu tưỡi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, mặc áo giáp màu trắng bát phàm, hai mắt như sao, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng.

- Thiếu tháp chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ, không biết viện binh chúng ta có đến kịp hay không?

Đại hán trung niên nói với thanh niên, khí tức người này có chút bất ổn, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa trải qua đại chiến.

Những người này hiện tại đình chỉ công kích, sợ rằng đang chờ cường giả đến, chúng ta nên sớm xông ra, bằng không muốn đi càng khó khăn.

Ánh mắt than niên mặc giáp trắng ngưng trọng.

- Những người này là người nào, ngay cả Linh Thứu Tháp chúng ta cũng dám động.

Một lão giả trầm giọng nói.

- Dám đυ.ng đến Linh Thứu Tháp chúng ta, trong Thị Hoang Thế Giới không có bao nhiêu người, mang theo khăn che mặt không muốn chúng ta nhận ra, có lẽ là người quen của chúng ta đấy.

Ánh mắt thanh niên lợi hại như chim ưng, lập tức phất tay trầm giọng nói:

- Tất cả mọi người nghe đây, theo ta phá vòng vây, nếu ai có thể chạy đi, đến lúc đó đào ba thước đất cũng phải tìm ra đám người này, diệt chúng không còn manh giáp.

- Gϊếŧ, liều với bọn chúng, chạy ra một người, cứ nhờ tháp chủ báo thù cho chúng ta.

Hơn mười người nghiêm túc, trong lúc mơ hồ có khí tức khát máu tỏa ra, cũng không phải thế hệ bình thường, trong Thị Hoang Thế Giới này đều sống trong đầu đao lưỡi kiếm.

Sưu sưu.

Từng đạo thân ảnh hóa thành hào quang bay lên cao.

- Hừ, còn muốn chạy trốn sao, muộn rồi, gϊếŧ cho ta, không lưu tên nào.

Nhưng bọn họ chưa đi bao lâu, đám người lão giả và bọn che mặt đã tới chỗ, hình thành xu thế vây công.

- Gϊếŧ.

Từng tiếng hô gϊếŧ vang lên, rất nhiều cường giả lóe lên, hóa thành từng đạo hào quang va chạm với nhau.

Rầm rầm rầm.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, người của hai bên va chạm với nhau, tiếng nổ mạnh kinh thiên va chạm vào nhau.

Trong tọa giá khôi lỗi, Lục Lâm Thiên hơi mở mắt ra, hắn đang nắm mắt dưỡng thần, ánh mắt thâm thúy, khí tức man hoang lóe lên rồi biến mất.

- Thị Hoang Thế Giới thật sự phù hợp với ta.

Lục Lâm Thiên thì thào nói nhỏ, hắn duỗi lưng mỏi, đến Thị Hoang Thế Giới này không bao lâu, nhưng hắn đạt được không ít chỗ tốt, mà Lục Lâm Thiên quan tâm tu vị của mình hơn cả, lúc này có thể đến Ngộ Chân Cảnh sơ giai, tốc độ này đã làm hắn hài lòng.

Cấp độ Ngộ Chân Cảnh sơ giai, tới gần Ngộ Chân Cảnh sơ giai trung kỳ, Lục Lâm Thiên phán đoán thực lực bản thân, hẳn là miễn cưỡng chống lại cường giả Ngộ Chân Cảnh cao giai, còn có sức liều mạng.

- Thải Hồng Cốc, hai mươi năm sẽ rất nhanh!

Nghĩ đến Thải Hồng Cốc, ánh mắt Lục Lâm Thiên biến thành âm trầm.

Ầm ầm.

Thời điểm Lục Lâm Thiên vừa nói xong, tọa giá khôi lỗi chấn động, lập tức có tiếng rạn nứt sau đó vỡ nát trên không trung.

Xuy xuy.

Trong gợn sóng không gian, hai thân ảnh bay ra, Lục Lâm Thiên đạp không đứng đó, Kim Viên che chở Phạm Thống.

- Hẳn là giúp đỡ, gϊếŧ.

Thời điểm Lục Lâm Thiên và Kim Viên đi ra, Phạm Thống còn chưa khôi phục tinh thần, chung quanh có không ít thân ảnh đầu đội khăn đen, ánh mắt lăng lệ công kích đến, ngay cả Lục Lâm Thiên và Kim Viên cũng không có cơ hội nói chuyện.

- Muốn chết.

Lục Lâm Thiên tức giận, tọa giá khôi lỗi lại bị người ta đánh nát, còn bị người ta cướp gϊếŧ, Lục Lâm Thiên có tâm tính tốt cũng phải nổi giận.

- Dám công kích ta, đều đi chết đi.

Kim Viên cũng không khách khí, toàn thân bao phủ trong hào quang màu vàng, Phạm Thống được bảo hộ bên trong, vung quyền tấn công đám người kia.

Rầm rầm rầm.

Vừa dứt lời, từng thân ảnh hóa thành huyết vụ trước mặt Lục Lâm Thiên và Kim Viên.

- Đều là tu vị Ngộ Chân Cảnh nhất định là người giúp đỡ Linh Thứu Tháp, gϊếŧ.

Từng tiếng hét lớn vang lên, lập tức chung quanh có mấy thân ảnh lao tới, đều có tu vị Ngộ Chân Cảnh sơ giai, đám người này đánh gϊếŧ Lục Lâm Thiên và Kim Viên.

Chỉ tiếc ba người này đánh giá thấp thực lực Lục Lâm Thiên và Kim Viên, đặc biệt là thực lực của Lục Lâm Thiên..

Huyết Lục xuất hiện trong tay Lục Lâm Thiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.