Chương trước
Chương sau
- Nhân loại, cho dù ngươi có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào làm gì được ta. Ta không muốn dây dưa với ngươi.

Thái Cổ U Minh Viêm khẽ quát một tiếng dứt lời, cả biển lửa màu xanh da tời phía dưới sôi trào kịch liệt, tiếp đó tràn vào trong hố sâu cực lớn kia.

Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Lâm Thiên, biển lửa màu xanh da trời này giống như kỳ tích dùng thời gian ngắn dũng mãnh tràn vào trong cái hố sâu kia.

- Nhân loại, ngươi đi đi, ngươi không có cách nào làm gì được ta đâu. Ta mặc kệ ngươi.

Âm thanh của Thái Cổ U Minh Viêm từ trong cái hố to dưới lòng đất truyền ra, tất cả lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Lục Lâm Thiên nhìn qua hố to sâu hoắm dưới lòng đất, ánh mắt chớp động, dường như cũng không có cách nào. Thái Cổ U Minh Viêm quá khó đối phó, thậm chí là hiện tại Lục Lâm Thiên còn chưa biết mình nên đối phó với nó thế nào.
- Ồ, giống như đã đột phá.

Thu hồi Huyết Lục, tâm thần Lục Lâm Thiên dò xét vào trong Thiên Trụ giới. Tiểu Long và Bạch Linh dường như trong Thiên Trụ giới đều đột phá, từ khí tức trên thân thể hai người xem ra đều đã tới Đế cấp.

Sau khi bố trí một đạo cấm chế trên không trung, dù sao có kim đao màu vàng, lúc này Lục Lâm Thiên đối với Thái Cổ U Minh Viêm này cũng có chút tự tin, không sợ nó đánh lén.

Sau khi bố trí cấm chế, thân ảnh Lục Lâm Thiên lóe lên, gọi ra Thiên Trụ giới rồi tiến vào bên trong.

Tầng thứ hai Thiên Trụ giới, Bạch Linh đang ngồi khoanh chân. Thời gian trong Thiên Trụ giới gấp hai mươi lần bên ngoài, bên ngoài bảy năm trong này đã một trăm bốn mươi năm.

Một trăm bốn mươi năm, đối với tu vi hiện tại của Bạch Linh mà nói, cũng không tính là thời gian quá dài.
Gợn sóng trong không gian lóe lên, thân ảnh Lục Lâm Thiên vô thanh vô tức xuất hiện. Nhìn nữ tử mặc y phục màu trắng khoanh chân ngồi, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười. Cho dù là đang khoanh chân ngồi đều giống như trích tiên, khiến cho tim người khác đập thình thịch.

- Ngươi gặp phải phiền phức sao?

Lúc này, Bạch Linh cảm giác trước người có chấn động, hai con mắt nhắm chặt mở ra, tinh quang lóe lên rồi biến mất. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Lâm Thiên, ánh mắt lạnh lùng mà uy nghiêm. Lại yêu mị chúng sinh, lúc này trong mắt có sự lo lắng người khác khó có thể phát hiện ra.

- Đã giải quyết ổn rồi, chúng mừng nàng đột phá Đế cấp.

Trong lòng Lục Lâm Thiên cũng vui vẻ, vốn hắn hy vọng Bạch Linh có thể đột phá thành Đế, giờ phút này Bạch Linh đã tới một bước này, Đế cấp, trong thú tộc cũng là tồn tại cao không thể chạm tới.
- Người dường như..

Bạch Linh đứng dậy, thân thể mềm mại, đường vòng cung động lòng người hiện lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc. Nàng có thể cảm nhận khí tức trên người nam tử áo bào xanh này đã không giống như trước, cấp độ của khí tức này...

Nhìn Lục Lâm Thiên, Bạch Linh kinh ngạc hỏi:

- Ngươi cũng đột phá Đế cấp sao?

- Hình như là vậy.

Hai tay Lục Lâm Thiên sờ mũi, nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, y phục trắng như tuyết, tựa như trích tiên, nhìn qua cũng khiến cho tim người ta đập thình thịch. Rõ ràng là yêu mị cực kỳ, thế nhưng lại khiến cho trong lòng người ta không dám khinh nhờn.

Lục Lâm Thiên còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử trước mặt trong mật địa của Vân Dương Tông, trong lòng hắn lúc đó vô cùng rung động.

- Nàng đã đột phá thành Đế, ta đã từng nói qua, sau khi nàng thành Đế, nàng sẽ là nữ nhân của ta.

Khóe miệng Lục Lâm Thiên nở nụ cười vui vẻ, mắt nhìn qua nữ tử yêu mị, lạnh lùng mà uy nghiêm điên đảo chúng sinh này. Lục Lâm Thiên xác định mình không phải vì dung mạo của Bạch Linh mà có ý nghĩ như vậy. Giống như trong lúc bất tri bất giác, trong lòng hắn có hình ảnh của nữ tử này, cực kỳ lặng lẽ, thế nhưng dường như lại in dấu thật sâu.

Đợi sau khi bản thân Lục Lâm Thiên phát hiện ra, lạc ấn này đã quá sâu, trước kia Lục Lâm Thiên không có cảm tưởng gì, cũng không muốn, dù sao nhân và yêu khác nhau. Thế nhưng hiện tại lại không giống, Bạch Linh đã đột phá thành Đế, thú hồn trải qua rèn giũa, đã không khác nhân loại.

Lục Lâm Thiên cũng không còn giống khi trước, lúc trước hắn không dám suy nghĩ nhiều là bởi vì thực lực của hắn không đủ. Mà bây giờ trong lòng hắn có nàng, vậy thì cứ biểu hiện. Huống chi Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được, trong lòng Bạch Linh nhất định cũng có hắn, nữ tử trước mặt chỉ có thể là của hắn.

- Sắc đảm của ngươi càng lúc càng lớn.

Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên một lát, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng mà uy nghiêm khiến cho người ta run sợ, lại cao cao tại thượng giống như tiên tử, không dám sinh lòng khinh nhờn.

- Bởi vì trong lòng ta có nàng, cho nên ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta.

Lục Lâm Thiên nhìn thẳng vào mắt Bạch Linh, không có chút nào lui bước. Khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt vui vẻ.

- Ngươi đã có Vô Song, Cảnh Văn, Hồng Lăng.

Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt giống như ngọc thạch được khắc trên khuôn mặt hoàn mỹ, trong đôi mắt ôn nhu kia tuy rằng không có một chút dư thừa nào, thế nhưng chỉ cần nhìn vào một cái cũng khiến cho người ta không tự chủ được mà hãm sâu vào.

- Các nàng đều quan trọng như nhau, không có ai cao ai thấp, bởi vì trong lòng ta các nàng đều là tính mạng của ta.

Lục Lâm Thiên nói.

Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt khẽ biến ảo, lập tức cười cười, nụ cười giống như đóa tuyết liên ở băng sơn đang tan chảy.

- Nàng cười khiến cho ta không đoán ra.

Lục Lâm Thiên vuốt mũi, cười nhạt một tiếng nói, không biết trong lòng nữ tử giống như trích tiên trước mắt này nghĩ cái gì, thế nhưng Lục Lâm Thiên rất rõ ràng. Trong lòng nữ tử tuyệt mỹ, yêu mị này là một khối băng rất khó chinh phục.

Bạch Linh tiếp tục mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh được, đủ để khiến cho tất cả mọi người rung động, ánh mắt nàng nhìn qua Lục Lâm Thiên, khóe miệng nhếch lên, cặp môi đỏ mọng khẽ mở nói:

- Muốn làm nam nhân của ta, vậy thì trước tiên ngươi phải đánh bại ta mới được, bằng không nghĩ cũng đừng có nghĩ.

- Vậy thì hiện tại thử một lần xem thế nào.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, hai mắt lập tức sáng ngời.

- Ngươi không nên đắc ý, ta biết rõ ngươi lợi hại. Bất quá ta cũng muốn nói cho ngươi biết, Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc chúng ta sau khi đột phá thành Đế chính thức được gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng có toàn bộ thiên phú của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc. Tuyệt đối không thua Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ. Ta muốn thắng ngươi có lẽ không có khả năng. Còn ngươi muốn thắng ta, vậy thì cũng không nhất định.

Bạch Linh mở miệng cười cười, khóe miệng nở nụ cười tràn ngập ngạo khí, ánh mắt khẽ biến ảo, lộ ra sự yêu mị, phong tình vạn chủng, rung động lòng người, rung động chúng sinh.

- Hiện tại ta rất muốn thử xem.

Trước mặt người đẹp, Lục Lâm Thiên cũng muốn biết thực lực chân chính hiện tại của mình. Trong mắt hiện lên chiến ý, chân khí quanh thân bắt đầu lan tràn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.