Chương trước
Chương sau
Bất giác trời đã gần hoàng hôn, tà dương như máu chiếu rọi đài Thần Hoàng bị san bằng, phản chiếu ra ánh sáng màu vàng.

Ngày mai sẽ mở thần điện ra, các đại gia tộc đành đi về trước chuẩn bị. Đại trưởng lão của Thác Bạt gia tộc là Thác Bạt Đỉnh xa xa nhìn đám người Lục Lâm Thiên, Lục Tâm Đồng, ánh mắt hằn học.

Chốc lát sau nhóm Lục Lâm Thiên quay về định viên nơi Độc Cô Cảnh Văn cư ngụ. Lục Tâm Đồng, Độc Cô Băng Lan, Dương Quá, Tuyết Sư biết điều vội về phòng nghỉ ngơi. Kim Huyền thì chẳng biết đã đi đâu.

Vẫn trong khuê phòng của Độc Cô Cảnh Văn.

Lục Lâm Thiên nhìn nữ nhân trước mắt, hỏi:

- Cảnh Văn, đêm đó nàng đi gặp phụ thân của mình có phải đã xảy ra chuyện gì?

Độc Cô Cảnh Văn đáp:

- Không có gì, là chuyện của chúng ta. Phụ thân nói chỉcần huynh đánh bại được cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ Độc Cô gia tộc liền đồng ý cho hai ta bên nhau. Nay huynh đã làm được.
Lục Lâm Thiên mắt lóe tia sáng, dù sao chuyện đã qua, sau này không cần quá lo lắng.

- Được rồi, huynh cũng đã mệt, nhanh điều tức đi.

Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lục Lâm Thiên. Đôi mắt mông lung si mê:

- Sau này Độc Cô gia tộc sẽ không nói gì nữa, chúng ta không cần phải lo lắng.

Lục Lâm Thiên hỏi:

- Ngày mai mở ra thần điện mất bao lâu?

Độc Cô Cảnh Văn nhoẻn miệng cười, nàng vốn có nhan sắc tuyệt đẹp, khí chất cao nhã giờ mỉm cười càng đẹp nhất trần gian.

Mắt đẹp nhìn Lục Lâm Thiên, Độc Cô Cảnh Văn nói:

- Ta cũng không biết, chắc cần một ít thời gian. Thần điện do tổ tiên sáu đại gia tộc bày ra, nghe đồn bên trong có bí mật rất lớn, có lẽ là truyền thừa cao nhất của sáu đại gia tộc nên cần chút thời gian. Dù sao huynh cũng sẽ tu luyện trong mật địa Độc Cô gia tộc một năm.
Lục Lâm Thiên hỏi:

- Phải rồi, trong mật địa thật sự có nhiều ích lợi cho linh hồn sao?

Chuyện thần điện tuy Lục Lâm Thiên tò mò nhưng tự hiểu hắn không vào được.

Như trong điện Huyền Vũ trong Huyền Vũ hoàng tộc, chỉ huyết mạch Huyền Vũ hoàng tộc mới vào được. Nếu như không có Tiểu Long, Thiên Trụ Giới thì lúc đó Lục Lâm Thiên đã gặp rắc rối to.

- Mật địa là tổ tiên Độc Cô gia tộc muội để lại, tu luyện bên trong khiến linh hồn được ích lợi rất lớn. Nghe nói lão tổ đời thứ nhất của Độc Cô gia tộc muội bày ra mật địa này, ảo diệu bên trong thì tuy muội đã tu luyện một thời gian dài trong đó nhưng còn nhiều thứ không lĩnh ngộ được. Huynh luôn may mắn, không chừng sẽ được cơ duyên gì trong đó.

Môi son hé mở, răng trắng muốt như bạch ngọc, Độc Cô Cảnh Văn cao quý tựa đóa hoa mẫu đơn rực rỡ nở rộ trong thiên địa này, tăng thêm sắc màu vô tận cho thiên địa.
- À.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ: Xem ra trong mật địa thật sự hơi bất phàm, mình phải chăm chỉ tu luyện lĩnh ngộ một phen. Cách tăng mạnh linh hồn lực vốn hiếm thấy, cũng rất khó tăng mạnh linh hồn lực. Trong mật địa Độc Cô gia tộc là một cơ hội. Người Độc Cô gia tộc có linh hồn lực cực mạnh không chừng liên quan đến mật địa này.

Lục Lâm Thiên nhìn nữ nhân trước mắt, lòng tràn đầy kinh diễm. Bàn về sắc đẹp, khí chất thì Vô Song, Bạch Linh ngang ngửa Độc Cô Cảnh Văn, nhưng hương vị không giống nhau. Bạch Linh yêu mị chúng sinh, Vô Song cao quý đạm nhã. Độc Cô Cảnh Văn thì có cả khuôn mặt đẹp tuyệt trần và khí chất cao nhã.

Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, vẻ mặt xấu hổ, nở nụ cười ngọt ngào nói:

- Đừng nhìn nữa, mau điều tức đi.

Lục Lâm Thiên nhìn nữ nhân trước mắt:

- Vẫn xem không đủ.

Nàng cao quý xuất trần, tựa như tiên nữ giáng trần.

Lục Lâm Thiên giang đôi tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực.

Độc Cô Cảnh Văn tựa vào l*иg ngực rắn chắc, sóng lòng trào dâng, vẻ mặt thẹn thùng hỏi:

- Huynh lại muốn làm gì?

Lục Lâm Thiên ôm nữ nhân trong lòng, ngửi mùi thơm thân thể xử nữ u nhã đơn thuần, nhìn khuôn mặt thanh tú thoát tục, nhan sắc tuyệt đẹp. Hai tay Lục Lâm Thiên sờ hình dáng yểu điệu, thon thả cân xứng.

Độc Cô Cảnh Văn ngước mắt đẹp nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt mê ly:

- Huynh lại giở trò xấu.

Lục Lâm Thiên hết chịu nổi. Nữ nhân trong ngực da trắng mịn, tóc đẹp dài như suối, đường cong thân thể nhấp nhô, tất cả kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân nổi thú tính hừng hực.

Lục Lâm Thiên không để ý lời Độc Cô Cảnh Văn nói, hai tay chạm vào thân thể nhấp nhô đẹp xinh, dọc theo đường cong quyến rũ.

Độc Cô Cảnh Văn nũng nịu nói:

- Lâm Thiên, hãy mau điều tức đi, đừng mà...

Đột nhiên đôi môi mềm nóng cháy dán trên bờ môi son, Độc Cô Cảnh Văn không nói nên lời, không kiềm được đáp lại.

Chốc lát sau cả người Độc Cô Cảnh Văn run rẩy, nàng cảm giác một bàn tay ma quỷ luồn vào trong vạt áo xoa nắn trong quần áo thoảng mùi thơm, làm toàn thân nàng tê dại.

Bàn tay ma quỷ của Lục Lâm Thiên trượt trên làn da trơn mềm, xúc cảm thân ngọc da tuyết mịn màng, mềm như tơ lụa, bóng loáng như ngọc.

Mãi khi tay Lục Lâm Thiên từ vạt áo chạy lên trên, cách áσ ɭóŧ ngực mỏng manh xoa bóp chà xát hai con thỏ ngọc non mềm.

Độc Cô Cảnh Văn đã nhắm chặt mắtlại, khuôn mặt tuyệt đẹp ửng hồng vì Lục Lâm Thiên xoa nắn, cả người bủn rủn. Đôi môi mềm kia luôn dán trên môi anh đào đỏ hồng mọng nước của nàng.

Tất cả nước chảy thành sông, hai người bất giác ngã xuống giường.

Quần áo Độc Cô Cảnh Văn xốc xếch làm người mơ màng, bên dướp vải áo là ngọc thể phong quang tươi đẹp. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại dán sau lưng, thân hình thon dài hiện ra vẻ quyến rũ sức sống mà mềm mại, da thịt băng thanh ngọc khiết toát ra ánh sáng trơn bóng.

Độc Cô Cảnh Văn bị đè trên giường, nhìn nam nhân trên người mình, mắt đẹp mê ly, gò má hây hồng:

- Lâm Thiên, sớm muộn gì ta sẽ là người của huynh, chờ huynh điều tức xong rồi lại muốn được không? Ta sợ huynh mệt.

Lục Lâm Thiên không trả lời, lúc này mà mệt gì. Hai tay vuốt ve thân hình đường cong quần áo xốc xếch.

Lục Lâm Thiên cởi hết quần áo trên người nữ nhân xinh đẹp này, chỉ sót lại áσ ɭóŧ và tiết khố màu trắng tím mỏng manh miễn cưỡng che cơ thể hồng hồng xinh đẹp.

Ngọc thể mềm mại, mái tóc như mây tản ra trên giường. Từ gò bồng đào trắng nõn cao vυ"t đến cpặ mông tròn, đôi chân thon dài thành đường cong tuyệt đẹp. Da thịt trắng trẻo như ngọc, đôi mắt xấu hổ bất đắc dĩ khép mờ, mắt mông lung làm khuôn mặt xinh đẹp thêm phần quyến rũ.

Lục Lâm Thiên nhìn cảnh tượng này thì mắt bốc lửa, dưới thân nóng rực, bàn tay ma quỷ lột xuống vật che hai nơi.

Thân thể xử nữ phấn điêu ngọc mài, ngọc ngà nõn nà đập vào mắt Lục Lâm Thiên. Nhấp nhô đường cong, da thịt trơn bóng tựa như điêu khắc bằng bạch ngọc, tác phẩm nghệ thuật xảo đoạt thiên công.

Lúc này tác phẩm nghệ thuật được mấy viên minh châu trong phòng phản chiếu ánh sáng ngọc mông lung. Trên gò bồng đào trắng nõn băng cơ ngọc cốt trưởng thành cao vυ"t non mềm phụ trợ hai điểm đỏ chói mắt. Eo nhỏ một bàn tay ôm hết, mềm mại như tơ, bụng trắng phẳng, đùi ngọc thon dài xinh đẹp...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.