Chương trước
Chương sau
- Lục Lâm Thiên, hiện tại ngươi còn có thể lựa chọn thay đổi ngày tái chiến, dù sao ngươi đã tiêu hao không ít!

Độc Cô Ngạo Vũ cảm giác được chân khí của Độc Cô Trường Phàm cùng Bắc Cung Ngọc, nhìn Lục Lâm Thiên nói.

- Đa tạ Độc Cô tộc trưởng, nhưng không cần đâu!

Lục Lâm Thiên nhìn qua Độc Cô Cảnh Văn mỉm cười nói:

- Cảnh Văn, muội đi xuống trước đi, chỉ cần đợi một lát là được rồi.

- Lâm Thiên, huynh…

- Đi xuống đi, ta không sao!

Độc Cô Cảnh Văn chưa nói xong đã bị Lục Lâm Thiên ngắt lời, đành mang theo lo lắng rời khỏi Thần Hoàng thai.

- Người trẻ tuổi cần đối chiến, ta cũng không ngăn cản được, nhưng tận lực điểm tới thì dừng đi!

Ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ chợt lóe, rời khỏi Thần Hoàng thai.

Trên đài, chân khí Độc Cô Trường Phàm cùng Bắc Cung Ngọc thổi quét, bao phủ trên người Lục Lâm Thiên.
Không gian xung quanh bắt đầu nổi lên sóng gió, thần hoàng khí, mộc hoàng khí tràn ngập uy áp, vô hình trung phóng nhanh về hướng Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên nhíu mày, hắn cũng không có cảm giác áp lực, có thể dùng kim sắc tiểu đao ngăn cản thần hoàng khí, dùng kim hệ năng lượng ngăn cản mộc hoàng khí, huống chi cấp độ của hai người này chỉ mới đạt tới địa cấp mà thôi.

Lục Lâm Thiên cười lạnh, chân khí nhất thời biến đổi, nháy mắt khí tức lan tràn, không gian xung quanh rung động, khí tức thổ hệ Vũ tôn lục trọng lập tức phóng thích.

- Vũ tôn lục trọng!

- Hai tôn cấp bát trọng, Lục Lâm Thiên chỉ là Vũ tôn lục trọng có thể đối kháng sao?

- Chỉ sợ lần này Lục Lâm Thiên gặp phải phiền toái rồi!

- Nếu hắn còn có thể đối kháng, vậy thật là yêu nghiệt!

- Khí tức thật mạnh!
Ánh mắt Nam thúc nhìn chăm chú lên Thần Hoàng thai, trong mắt thản nhiên, bộ dáng như không hề có chút lo lắng.

Độc Cô Trường Phàm cùng Bắc Cung Ngọc đưa mắt nhìn nhau, thấy Lục Lâm Thiên đứng nhắm mắt, giống như không hề xem hai người họ vào trong mắt, điều này làm sắc mặt hai người càng thêm âm trầm, thái độ như vậy chẳng khác gì vũ nhục bọn hắn.

Vài đầu cầm điểu bay qua, cảm nhận được không khí khẩn trương bên dưới, hoảng hốt kêu vang trốn mất.

- Rắc…

Ngay trong tích tắc này, ánh mắt Bắc Cung Ngọc trầm xuống, một chân giẫm xuống đất, thân ảnh nhảy lên, chân khí tuôn trào, nháy mắt phá không lao thẳng tới trước người Lục Lâm Thiên, một đạo lục mang chưởng ấn đột nhiên đánh tới, tiếng nổ vang trầm đυ.c, không gian trực tiếp bị đánh vỡ, chưởng ấn bao phủ Lục Lâm Thiên.
Phanh!

Trong tích tắc chưởng ấn đã rơi lên người Lục Lâm Thiên, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lục Lâm Thiên không hề tránh né, nháy mắt đã bị thổi quét bên trong.

- Lục Lâm Thiên không xong!

Mọi người khẽ hô.

- Phanh!

Thân ảnh Lục Lâm Thiên đột nhiên hóa thành mảnh nhỏ, nhưng không nhìn thấy có máu tươi phun ra, kình khí cuồng bạo phát tán khắp bốn phía.

- Là tàn ảnh!

Bắc Cung Ngọc không hổ là tôn cấp bát trọng, lập tức phát hiện mình chỉ đánh trúng tàn ảnh mà thôi, Lục Lâm Thiên biến mất lúc nào hắn cũng không nhận thấy.

Ngay lúc này hắn cảm giác được sau lưng có chân khí dao động.

- Không xong!

Bắc Cung Ngọc thầm hô, đột nhiên xoay người, thân ảnh Lục Lâm Thiên mang theo ý cười tà khí, cười lạnh xuất hiện ngay trước mặt của hắn.

Bắc Cung Ngọc phất tay ngưng tụ ra một quyền.

- Thời Không Tɧác ɭoạи!

- Long Ảnh Tí!

Một cỗ chân khí quỷ dị lan tràn, nháy mắt bao phủ Bắc Cung Ngọc.

Vào lúc này các cường giả đều kinh ngạc chứng kiến thân hình Bắc Cung Ngọc tựa hồ khựng lại, nhưng dù là tôn cấp cũng không nhìn ra được dấu vết gì.

Chỉ có ánh mắt các trưởng lão có chút biến hóa, khí tức kia thật quá quỷ dị, Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng cũng từng thi triển, nhưng do Lục Lâm Thiên sử dụng uy lực cách biệt một trời.

Lục Lâm Thiên vung ra một đạo quyền ấn, hoàng mang như cuồng phong gào thét ập tới.

- Ngao!

Hư ảnh hoàng kim cự long rít gào, nháy mắt đυ.ng vào trước người Bắc Cung Ngọc, trong hoảng hốt Bắc Cung chỉ có thể bố trí được một đạo cương khí.

- Ca!

Tốc độ hư ảnh hoàng kim cự long quá nhanh, tuy bị cương khí ngăn cản không ít nhưng vẫn va chạm lên người Bắc Cung Ngọc, năng lượng phong bạo khủng bố nhất thời thổi quét.

- Phanh phanh!

Cơ hồ cùng một thời gian, hư ảnh kim long va chạm, thân ảnh Bắc Cung Ngọc lập tức bị đánh bay ra ngoài, rơi mạnh cách đó vài chục thước.

- Oanh!

Bắc Cung Ngọc rơi xuống đất, mặt đất run lên, lập tức nứt nẻ.

Nhìn thấy Bắc Cung Ngọc vừa bị một chiêu đã trực tiếp văng ra, mọi người không nhịn được hít sâu một hơi, chỉ mới giao chiến một Vũ tôn bát trọng đã trúng một kích bay ra ngoài, thực lực Lục Lâm Thiên thật sự quá cường hãn.

Nháy mắt Bắc Cung Ngọc đã bò lên, sắc mặt tái nhợt, chân khí có chút rối loạn, hiển nhiên đã bị một ít thương thế.

Những người vây xem đều kinh hãi, nhóm người Bắc Cung Vô Song cùng Vân Tiếu Thiên tuy kinh ngạc nhưng vẫn thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt vô cùng rung động.

- Cha, Lâm Thiên ca thật mạnh!

Độc Cô Mỵ gắt gao nắm chặt cánh tay Độc Cô Bắc, ánh mắt cực kỳ kích động, Độc Cô Bắc đã sớm run rẩy, một chiêu đã đánh bay Vũ tôn bát trọng, thực lực như vậy thật sự làm hắn chấn kinh.

- Lục Lâm Thiên thật sự quỷ dị, tu vi Vũ tôn lục trọng đã đánh bay Vũ tôn bát trọng, tốc độ cùng lực lượng đều khủng bố!

Không ít cường giả ánh mắt phi phàm đều nghi hoặc lẫn kinh ngạc.

Nhưng mọi người đều nhìn ra, vừa rồi Bắc Cung Ngọc bị thương cũng chỉ vì quá xem thường Lục Lâm Thiên, nếu hắn phối hợp với Độc Cô Trường Phàm cuối cùng ai thắng ai thua vẫn khó nói.

Trên Thần Hoàng thai, Bắc Cung Ngọc cùng Độc Cô Trường Phàm đều trợn mắt há hốc mồm.

Đặc biệt Bắc Cung Ngọc, vừa rồi hắn cảm nhận được thực lực của Lục Lâm Thiên, rõ ràng tu vi tôn cấp lục trọng nhưng mộc hoàng khí của hắn cũng không gây ảnh hưởng gì cho Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên rơi xuống đất, nhìn thẳng vào hai người.

- Không chịu nổi một kích, nếu hai người chỉ có thực lực như vậy, thật làm cho ta quá thất vọng rồi!

- Có chút bổn sự, nhưng ai thắng ai thua phải tới cuối cùng mới biết được!

Bắc Cung Ngọc dứt lời, tâm thần vừa động, quanh thân chợt lóe lục mang, một bộ khải giáp xanh biếc lập tức bao phủ toàn thân.

Khải giáp có lớp vảy như vỏ cây bao trùm, cực kỳ quỷ dị, chân khí cổ xưa lan tràn, khí tức khiến khí tức của người khác tiêu hao không ít, hoặc có thể làm khí tức của người ta ngày càng chậm chạp.

- Vũ linh khí phòng ngự địa cấp đỉnh bất phàm a!

Trong lòng Lục Lâm Thiên thoáng kinh ngạc, Vũ linh khí phòng ngự kia thật không tệ, có thể làm chân khí trong người hắn trống rỗng tiêu hao không ít.

- Ca!

Cơ hồ cùng một thời gian, trên người Độc Cô Trường Phàm chợt lóe bạch mang, một bộ khải giáp thanh bạch sắc bao trùm thân thể hắn, chân khí cường hãn dao động khiến linh hồn người run rẩy, cấp độ đã tới hồn linh khải giáp địa cấp đỉnh.

- Lục Lâm Thiên thật sự có thể đánh bại hai người này sao!

Mặc dù một chiêu vừa rồi thật cường hãn, nhưng không ai xem trọng Lục Lâm Thiên, dù sao tu

vi giữa họ hơn kém quá lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.