Chương trước
Chương sau
Liễm Linh Tôn Giả nhìn Lục Lâm Thiên, lạnh nhạt nói:

- Nói đi, ngươi muốn bồi thường cái gì?

Trong mắt Liễm Linh Tôn Giả tràn ngập sát ý nhưng vang lên phát ra.

Lục Lâm Thiên nghe vậy mỉm cười. Có mấy người Gia Cát Tây Phong trong tay, sợ gì ba sơn môn không ném chuột sợ vỡ đồ? Tuy thực lực ba người Gia Cát Tây Phong chẳng phải siêu cấp cường giả nhưng liên quan danh dự ba sơn môn, bọn họ cũng là mặt mũi của ba sơn môn. Đại môn đại phái chú trọng nhất là mặt mũi.

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nói một lèo:

- Rất đơn giản. Hôm nay các đại sơn môn chúng ta chết bao nhiêu người thì ba sơn môn ngươi phải chịu trách nhiệm hết. Đợi chúng ta tính ra kết quả rồi nói rõ sau, dù bao nhiêu người thì ba sơn môn các ngươi đều phải phụ trách tới cùng.

- Ngoài ra ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần cho các đại sơn môn chúng ta, tính ra thì ba sơn môn mỗi người tự bồi thường ba mươi thành lớn. Còn nữa, ba sơn môn bồi thường năm mươi món linh khí hoàng giai, ba mươi món linh khí huyền giai, năm món linh khí địa giai, mười viên đan dược bát phẩm cao giai, hai mươi viên đan dược bát phẩm trung giai, năm mươi viên đan dược bát phẩm sơ giai.
Đám cường giả Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả, Phi Đao Tôn Giả nghe xong ngó Lục Lâm Thiên trân trối:

- Ác quá!

Rõ rành rành là ăn tươi nuốt sống, bồi thường thế này đối với ba sơn môn là con số kếch sù. Mỗi bên bồi thường ba mươi thành lớn, năm mươi món linh khí hoàng giai, ba mươi món linh khí huyền giai, năm món linh khí địa giai, mười viên đan dược bát phẩm cao giai, hai mươi viên đan dược bát phẩm trung giai, năm mươi viên đan dược bát phẩm sơ giai. Đây rõ là ăn cướp, nói ra thì còn dễ kiếm hơn cướp bóc.

Đám người Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng toát mồ hôi lạnh thầm nghĩ:

- Tiểu tử này độc quá.

Lục Lâm Thiên nói ba mươi thành lớn gần bằng một phần năm địa bàn các đại sơn môn, lại còn một đống linh khí, đan dược bát phẩm, cái này không khác gì đào căn cơ ba sơn môn.
Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường cười khổ, nếu để họ mở miệng cũng không dám há mồm to như vậy.

Lục Lâm Thiên mới nói xong Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả cùng hét lên:

- Không thể nào! Tuyệt đối không bao giờ!

Bồi thường như thế là dao động căn cơ của các môn, tuyệt đối không thể đồng ý.

Lục Lâm Thiên khẽ nói:

- Không nói cũng chẳng sao, ta sẽ làm theo những gì đã nói.

Gia Cát Tây Phong lớn tiếng thản nhiên nói:

- Lục Lâm Thiên, ngươi có giỏi thì gϊếŧ chúng ta đi, uy hϊếp chúng ta có gì giỏi?

Lục Lâm Thiên liếc ba người Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai:

- Gia Cát Tây Phong, ta chưa bao giờ nói mình có bản lĩnh. Dù ta không có bản lĩnh thì bây giờ ba ngươi rơi vào tay ta, nên các ngươi hãy ngoan chút tránh cho chịu khổ nhìn.

Ánh mắt Công Tôn Hóa Nhai sa sầm, lạnh lùng nói:
- Phong Vũ trưởng lão, hãy gϊếŧ ta đi, không thể để chúng ta rơi vào tay tiểu tử này. Gϊếŧ ta rồi báo thù cho mọi người Hóa Vũ tông!

Gia Cát Tây Phong cắn răng nói:

- Nhị thúc, gϊếŧ ta đi, sau đó báo thù cho các đệ tử Lan Lăng sơn trang. Lan Lăng sơn trang ta và Phi Linh môn, Linh Thiên môn không chết không ngừng!

Mắt Đồng Quy Tinh lạnh băng:

- Yết Sát trưởng lão, mặc kệ ta đi. Gϊếŧ ta rồi sau đó báo thù cho ta.

Yêu cầu của Lục Lâm Thiên đã đυ.ng vào căn cơ, ba sơn môn, tuyệt đối không thể đồng ý.

Nghe ba người nói làm ánh mắt Lục Lâm Thiên càng âm trầm, trong lòng nhìn Gia Cát Tây Phong, Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh với cặp mắt khác. Ba người này đúng là nhân vật một phương, không làm Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo, Lan Lăng sơn trang mất mặt.

Liễm Linh Tôn Giả nhìn Gia Cát Tây Phong, đôi mắt đỏ ngầu, đã tức giận đến đỉnh:

- Tây phong, Nhị thúc xin lỗi ngươi. Sau khi ngươi chết nhị thúc sẽ dốc hết sức tìm vài kẻ chết chung với ngươi, nhất định không để kẻ khác sống yên!

Ánh mắt Yết Sát Tôn Giả âm trầm, đỏ ngầu:

- Quy Tinh, ngươi không làm Hắc Sát giáo mất mặt.

Phong Vũ Tôn Giả nhìn Công Tôn Hóa Nhai, đôi mắt lạnh băng chuyển sang nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:

- Hóa Nhai, nếu ngươi chết rồi dù ta có liều cái mạng già này cũng không để bọn họ sống yên!

Không chút nghi ngờ, lúc này thì Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả định liều mạng một phen. Bọn họ tuyệt đối không đồng ý yêu cầu như thế, căn cơ ba sơn môn tuyệt đối không thể dao động.

Ầm ầm ầm!

Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả đứng lơ lửng, linh lực chân khí phần phật quanh thân, khí thế hoàn toàn giải phóng, không trung run rẩy.

Thiên Dương Tôn Giả, Mang Linh Tôn Giả, Hắc Vũ biểu tình trầm trọng. Rõ là Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả định liều mạng, ba người mà làm liều thì hậu quả rất tệ, thậm chí khủng bố.

Cùng lúc đó, linh nguyên của Mang Linh Tôn Giả,Thiên Dương Tôn Giả, Hắc Vũ dâng lên, đã sẵn sàng đối kháng hết sức. Nếu Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả liều mạng thì nguy to, lỡ tự bạo hồn anh, trong Thiên Môn cốc sẽ là tai nạn cho các đại sơn môn.

Lục Lâm Thiên nhướng chân mày, hắn không ngờ Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả độc như thế, ba người Gia Cát Tây Phong thì không sợ chết.

Liễm Linh Tôn Giả nhìn Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Tiểu tử, muốn uy hϊếp chúng ta? Ngươi cảm thấy ngươi đủ tư cách sao? Gϊếŧ ai trong bọn họ là ta sẽ bắt toàn Phi Linh môn của ngươi chôn cùng!

Yết Sát Tôn Giả lườm Lục Lâm Thiên, đôi mắt đỏ ngầu:

- Tiểu tử, lá gan của ngươi rất lớn, cùng lắm hôm nay cá chết lưới rách. Ta chờ xem các môn các phái có cùng ngươi cá chết lưới rách không?

Khóe mắt Yết Sát Tôn Giả cong lên đầy sát ý, thanh âm lạnh băng.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên âm trầm. Ba cường giả khủng bố đã bị dồn tới đường liều mạng, nếu không ngăn bọn họ đuược thì chắc chắn các cường giả có mặt nơ iđây đều gặp họa.

Phong Vũ Tôn Giả nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, âm trầm nói:

- Đừng nói nhiều với tiểu tử này, cùng lắm cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương thì có sao? Ba sơn môn ta tuyệt đối không chịu người uy hϊếp!

Thủ ấn thay đổi, chân khí dao động kéo theo năng lượng thiên địa, uy thế khủng bố lặng lẽ lan tràn. Năng lượng trong không gian xao động kịch liệt.

Yết Sát Tôn Giả hét to:

- Hành động!

Yết Sát Tôn Giả búng tay, thanh vũ linh khí loan đao lại hiện ra trong tay, một đao chém hướng Hắc Vũ. Không gian dọc đường đi vỡ từng tấc lộ ra khe nứt không gian đen thui.

Nhát đao chém tới, Hắc Vũ hừ lạnh. Linh nguyên hùng hồn mênh mông như biển cả tựa ngọn núi lửa tuôn ra từ cơ thể Hắc Vũ, ánh sáng đen bắn ra có xu hướng che lấp nửa bầu trời.

Bùm bùm bùm!

Công kích khủng bố lại lần nữa va chạm kinh thiên động địa. Hắc Vũ khống chế không gian bao trùm đao quang ập đến. Đao quang va chạm vào bình chướng không gian, toàn bộ không gian rung rinh. Thế công khủng bố vang vọng tiếng sấm sét đì đùng quanh quẩn bên tai mỗi người, làm linh lực chân khí trong cơ thể run bần bật theo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.