Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Công Tôn Hóa Nhai trầm xuống, sát khí tràn ra. Khí tức cường hãn bạo phát, Lục Lâm Thiên một câu lão thất phu, hai câu lão thất phu khiến cho hắn vô cùng tức giận.

- Tiểu tử, nhường ngươi ba chiêu, ra tay đi.

Gia Cát Tây Phong lạnh nhạt nói, quạt trong tay phe phẩy, trường bào rung động. Gợn sóng trong không gian quanh thân bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đang cuồn cuộn, hắn cũng bị Lục Lâm Thiên chọc giận.

- Nhường ta ba chiêu sao?

Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên mang theo hàn ý.

Đồng Quy Tinh không nói gì, khí tức quanh người cũng tràn ra. Lúc này ba cỗ khí tức của ba người đều tập trung trên người Lục Lâm Thiên, sợ rằng lúc này Lục Lâm Thiên muốn thoát thân cũng khó khăn.

Cảm giác khí tức của ba người, khí tức của ba người này đã khóa chặt bản thân, ánh mắt Lục Lâm Thiên chợt lóe lên, quanh thân cũng có một cỗ khí tức bắt đầu lan tràn ra. Bốn người đứng ở phía xa nhìn nhau, khí tức bắt đầu tiếp xúc trong không gian. Khí tức vô hình trung khiến cho toàn bộ không trung Thiên Môn cốc nặng nề. Bốn người đánh một trận đồng nghĩa với việc bốn người đứng đầu bốn sơn môn đánh một trận.
Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo đến diệt Phi Linh môn. Bốn người đứng đầu bốn đại sơn môn đánh một trận tương đương với trận đấu khai mào, thắng thua đối với nhân mã song phương mà nói có tác động vô cùng lớn tới sĩ khí. Đông đảo cường giả cũng muốn biết Lục Lâm Thiên này lấy một chọi ba, rốt cuộc là bản thân hắn có thực lực hay là không biết trời cao đất rộng. Lục Lâm Thiên này mới chỉ thành danh trong thành Cự Giang không bao lâu, lẽ nào trong thời gian ngắn đã có thực lực chống lại ba cường giả thành danh đã lâu như Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai sao.

Hít.

Trong bầu không khí căng cứng này Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, thân ảnh tạo thành một đường vòng cung, đường vòng cung này cực kỳ kỳ quái, toàn bộ thân thể giống như mãnh thú vận sức chờ phát động, cỗ khí thế giống như vồ mồi kia vô hình trung khiến cho trong lòng mọi người không khỏi run lên, phảng phất như người đứng trước mặt bọn họ là một đầu mãnh hổ vậy.
- Tiểu tử này muốn làm cái gì?

Hai người Lữ Chính Cường, Khâu Mỹ Vi nhìn nhau, trong lòng lo lắng không thôi. Cả đám cường giả Tôn cấp của Linh Thiên môn cũng nghi hoặc không ngớt, lẽ nào thực lực của Lục Lâm Thiên này hiện tại có thể chống lại ba người Công Tôn Hóa Nhai sao? Ba người này không phải là người bình thường a.

Trong Phi Linh môn lúc này chúng cường giả cũng vô cùng lo lắng không thôi. Trong lòng đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Khấu Phi Yến, Diệp Mỹ, Hoa Mãn Ngọc, Diệp Phi đều không ngừng suy đoán, lẽ nào thực lực của chưởng môn đã tới mức có thể chống lại ba người kia sao? Hay là có dự định nào khác.

Trong lòng đám người Phi Linh môn lo lắng thế nhưng đồng thời mọi người cũng biết chưởng môn không phải là người liều lĩnh. Nhất định là có dự định từ trước, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi chưởng môn mà thôi. Giống như là chưởng môn đột nhiên gọi ra đại quân yêu thú và khôi lỗi, hy vọng lần này sẽ khiến cho người của Phi Linh môn kinh hỉ một lần nữa.
- Ba lão thất phu, nghẹn khuất mấy năm nay ta sẽ cùng tính toán với các ngươi.

Thân thể Lục Lâm Thiên tạo thành hình cung, chân phải bỗng nhiên đạp hư không, quang mang dưới chân chợt lóe. Cả không trung lắc lư, dưới bàn chân không gian trực tiếp nổ tung, bầu không khí căn thẳng rốt cuộc cũng nổ.

Bàn chân đạp mạnh hư không, thân ảnh Lục Lâm Thiên trong nháy mắt lao thẳng tới ba người Công Tôn Hóa Nhai, khí tức Vũ Vương cửu trọng triệt để bạo phát.

- Vũ Vương cửu trọng.

Mắt thấy Lục Lâm Thiên lao thẳng tới, ba người Công Tôn Hóa Nhai nhìn nhau, khí tức bắt đầu bạo phát. Khí tức trong nháy mắt tập trung trên người Lục Lâm Thiên, Lục Lâm Thiên trong thời gian ngắn đột phá Vũ Vương cửu trọng cũng khiến cho mọi người âm thầm kinh hãi không thôi.

Sưu Sưu.

Lúc này thân ảnh ba người trong nháy mắt lao thẳng về phía Lục Lâm Thiên, ba người không ngờ đồng thời triển khai công kích. Cái gì mà nhường ba chiêu, căn bản là lời nói suông. Thân ảnh ba người nhanh nhưu thiểm điện, trực tiếp đánh về phía Lục Lâm Thiên.

Tiếp đó, thân ảnh Công Tôn Hóa Nhai giống như một mũi tên rời cung bắn ra, chân khí bạo phát, thân ảnh ầm ầm phóng lên cao. Trong nháy mắt đánh ra một đạo chưởng ấn trực tiếp phóng về phía Lục Lâm Thiên.

Bàn chân Đồng Quy Tinh đạp mạnh hư không, một đạo trảo ấn nhanh chóng chụp về phía trước khiến cho không gian vặn vẹo. Mục tiêu thẳng tới Lục Lâm Thiên. Gia Cát Tây Phong phía sau cũng có động tác, cái quạt trong tay bỗng nhiên chớp động, giống như một cái thước chỉ thẳng về phía Lục Lâm Thiên, dường như trên cái quạt này còn mang theo một cỗ thú uy mạnh mẽ.

Trong khí tức của ba người thì hai người Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai là Vũ Vương cửu trọng đỉnh phong, mà khí tức của Gia Cát Tây Phong còn không dưới hai người này, dường như còn có ẩn dấu.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, ba đạo công kích của ba người, trảo ấn, chưởng ấn, chiết phiến, mỗi một đạo công kích đều có lực xé rách không gian. Công khí như sấm sét hội tụ, kình phong đáng sợ trong nháy mắt phô thiên cái địa tràn ra. Năng lượng kinh khủng dưới trăm vạn ánh mắt hung hăng bao phủ Lục Lâm Thiên.

- Hạ lưu, vô sỉ, ba người này quả thực quá đê tiện.

Nhìn thấy cảnh này, cường giả trong Vân Dương Tông, Linh Thiên môn, Phi Linh môn lập tức mắng to một tiếng. Cái gì mà nhường ba chiêu, một chiêu đã toàn lực xuất thủ, dường như còn muốn nhanh chóng giải quyết Lục Lâm Thiên, căn bản không có ý định nhường, lại còn nói nhường ba chiêu, có lẽ ba người này muốn Lục Lâm Thiên buông lỏng cách giác a.

- Gia Cát Tây Phong, Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh, ba người các ngươi quá vô sỉ, không biết xấu hổ, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu.

Lữ Tiểu Linh tức thì mắng to, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía chúng cường giả Giá Linh Tôn giả.

- Vô liêm sỉ.

Giác Linh Tôn giả, Tình Linh Tôn giả cùng chúng cường giả Linh Thiên môn giận dữ, dường như muốn xuất thủ.

- Giác Linh Tôn giả, các ngươi gấp cái gì? Chúng ta còn chưa gấp a.

Thiên Phong Tôn giả nói.

Vân Khiếu Thiên mỉm cười, nụ cười này mang theo ý tứ chế giễu, thực lực của Lục Lâm Thiên hắn là người rõ ràng nhất, lực phòng ngự kinh khủng của tiểu tử kia há là thứ mà người bình thường có thể đối phó. Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh là Vũ Vương cửu trọng đỉnh phong thì làm sao? Gia Cát Tây Phong dường như có chút ẩn giấu, thế nhưng chỉ sợ tính toán của Gia Cát Tây Phong sẽ phải thất bại.

Giữa không trung, Hắc Vũ lạnh nhạt nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Ầm ầm.

Chỉ trong chớp mắt, công kích kinh khủng của ba người phóng lên cao, khoảng cách càng ngày càng gần Lục Lâm Thiên.

Nói thì dài thế nhưng trên thực tế chỉ trong sát na mà thôi. Mà trong sát na này, khóe miệng Lục Lâm Thiên nở nụ cười nhạt, ba người này nói cái gì mà nhường ba chiêu, Lục Lâm Thiên căn bản không tin, cho nên cũng không để ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.