Chương trước
Chương sau
Lúc Lục Lâm Thiên đang chuẩn bị quay về. Một thanh âm quen thuộc truyền tới tai Lục Lâm Thiên, ánh mắt khẽ biến đổi, Lục Lâm Thiên nhanh chóng tiến vào mật thất.

– Nam thúc.

Trong mật thất, Lục Lâm Thiên nhìn thấy hai đạo thân ảnh ở trong. Ngoại trừ Nam thúc ra còn có Băng Mộc Tôn giả Sát Phá Quân. Nhìn Sát Phá Quân kia trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên sự tôn kính, người này không phải nhân vật bình thường.

Nam thúc đang khoanh chân ngồi đó. Hai tay dán vào trên lưng Sát Phá Quân. Một cỗ linh lực đang chậm rãi thu liễm lại, sắc mặt hơi trắng bệch.

Thủ ấn Nam thúc thu lại, khí thế thu liễm rồi lập tức đứng dậy nhìn Lục Lâm Thiên nói:

– Thương thế trên người ngươi khôi phục không chậm. Thân thể quả thực thích hợp cho việc ăn đòn a.
– Nam thúc, tiểu tử bị đánh thì người cũng mất mặt. Dù sao tiểu tử cũng do người dạy dỗ ra nha.

Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn Nam thúc, rồi nói.

– Ta cũng không dạy ngươi, ngươi được Vân Dương Tông dạy dỗ ra, liên quan gì tới ta.

Nam thúc liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi nghiêm mặt nói:

– Nhất tông Nhất giáo Nhất trang Nhất môn có động tĩnh gì không?

– Nam thúc, tạm thời còn không có động tĩnh gì.

Lục Lâm Thiên nhanh chóng chính sắc trả lời.

– Đoán chừng bọn chúng cũng không có động tĩnh gì. Thế nhưng Linh Vũ giới mới là phiền toái lớn nhất. Ngươi nhất định phải chú ý.

Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên vô cùng nghiêm túc nói.

Lục Lâm Thiên gật đầu, gần đây hắn vô cùng không yên phận, gây náo nạo.
Giờ phút này, Sát Phá Quân đang khoanh chân ngồi nhìn qua Nam thúc cùng Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút nghi hoặc. Dường như đối với quan hệ của hai người không đoán được ra.

– Sát Phá Quân. Ám tật trên người ngươi đã khôi phục được bảy tám phần rồi. Kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng có lẽ đã không còn gì đáng ngại nữa.

Nam thúc quay người, nói với Sát Phá Quân.

– Đa tạ đại ân của Nam thúc.

Sát Phá Quân đứng dậy, cung kính quỳ một gối xuống hành lễ. Nhìn Nam thúc trước mặt, ánh mắt tuyệt đối cung kính.

– Được rồi. Bằng vào quan hệ của ta và sư phụ ngươi, không cần đa lễ. Trước mắt ta gặp chút phiền toái, cho nên không có cách nào trị cho ngươi khỏi hẳn. Bất quá tĩnh dưỡng vài tháng ngươi cũng có thể khỏi hẳn.
Tay áo Nam thúc rung lên, nâng Sát Phá Quân dậy.

– Nam thúc, Lục Lâm Thiên là…

Sát Phá Quân đứng dậy, nhìn Lục Lâm Thiên cùng với Nam thúc có chút tò mò hỏi.

– Băng Mộc Tôn giả, ta chính là đệ tử ký danh của Nam thúc.

Lục Lâm Thiên lập tức nói ra. Lúc này hắn đã biết rõ quan hệ giữa Nam thúc và Sát Phá Quân này không tồi. Trong nội tâm không ngừng tính toán, lập tức cướp lời Nam thúc nói.

– Hóa ra là đệ tử của Nam thúc. Khó trách tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy. Lại là vũ giả toàn hệ.

Ánh mắt Băng Mộc tôn giả nhìn về phía Lục Lâm Thiên, dường như cũng không quá mức bất ngờ. hắn cũng nhìn ra quan hệ giữa Lục Lâm Thiên và Nam thúc bất phàm. Thế nhưng lúc này Nam thúc lại đang trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên. Trong nội tâm thầm nói, không biết hắn đã đáp ứng thu tiểu tử này làm đệ tử ký danh từ khi nào.

Trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này cũng có tính toán của riêng mình. Nam thúc không thu đồ, tự mình nói là đệ tử ký danh, hẳn Nam thúc cũng không nói được gì.

– Sát Phá Quân, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?

Nam thúc hỏi.

– Không có tính toán gì. Chỗ ở của tiên sư khi trước đệ tử đã lâu không trở về. Hiện tại lại cần tĩnh dưỡng một phen, cho nên đệ tử có ý định trở về một chuyến. Dù sao cũng không có nơi nào để đi.

Sát Phá Quân nói.

– Như vậy đi. Trong Phi Linh môn nho nhỏ của tiểu tử Lục Lâm Thiên này cũng không có cường giả nào tọa trấn. Nếu như ngươi không có việc gì thì gia nhập Phi Linh môn đi.

Nam thúc nhìn qua Băng Mộc Tôn giả Sát Phá Quân rồi nói.

– Cái này…

Ánh mắt Sát Phá Quân nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi lập tức nhìn sang Nam thúc nói:

– Nam thúc muốn đệ tử gia nhập Phi Linh môn, đệ tử tự nhiên sẽ tuân mệnh, chỉ là đệ tử cũng có chút điều kiện.

– Ồ?

Nam thúc có chút nghi hoặc, lập tức hỏi:

– Điều kiện gì?

– Đệ tử đối với rượu có chút chấp niệm, về sau chỉ cần ở trong Phi Linh môn có thể uống rượu ngon là được.

Sát Phá Quân khẽ mỉm cười rồi nói.

Sưu.

Sát Phá Quân vừa mới nói xong, Lục Lâm Thiên nhanh chóng rời khỏi mật thất, thân ảnh lập tức biến mất chỉ lưu lại một thanh âm phía xa:

– Ta đi kiếm rượu…

Bất quá lúc này Lục Lâm Thiên cũng không nhìn thấy. Ngay sau khi hắn rời khỏi, trong mật thất có một đạo lưu quang chui vào trên người hắn.

Sát Phá Quân và Nam thúc nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ, Nam thúc lắc đầu nói nhỏ:

– Tiểu tử này.

– Nam thúc, đệ tử cả gan hỏi một câu, Lục Lâm Thiên này có quan hệ như thế nào với Nam thúc?

Sát Phá Quân hỏi.

– Tiểu tử này thiên phú không tồi, là người nhanh nhẹn, có chút ngạo khí. Thế nhưng còn cần phải tôi luyện một phen mới có thể trở thành châu báu.

Nam thúc không trực tiếp trả lời Sát Phá Quân, ánh mắt khẽ biến đổi rồi nói với Sát Phá Quân:

– Không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã đột phá tới Vũ Tôn. Bốn mươi năm trước từ trong miệng sư phụ ngươi ta cũng chỉ biết hắn thu một người đệ tử. Về sau vận khí của sư phụ ngươi không được tốt lắm mà vẫn lạc. Mà lúc đó thực lực của ta đã bị áp chế, cho nên cũng không có cách nào cứu sư phụ ngươi. Lại thêm một chút sự tình khác cho nên ta mới đi tới đại lục Linh Vũ. Lần này có thể gặp ngươi cũng coi như trút được một bầu tâm sự.

– Trước kia tiên sư thường nhắc tới Nam thúc với đệ tử. Người thường nói lão nhân gia ngài là bằng hữu tốt nhất của người. Chỉ là không nghĩ tới hiện tại tiên sư đã vẫn lạc.

Sát Phá Quân thở dài buồn bã nói.

– Ngươi cũng không cần quá đau thương. Có lẽ sư phụ ngươi còn có một cơ hội sinh tồn cũng không nhất định.

Nam thúc nhìn Sát Phá Quân rồi nói.

– Nam thúc, người nói thực sao?

Sát Phá Quân lập tức mở to mắt rồi nhìn Nam thúc nói.

– Ta cũng chỉ suy đoán như vậy mà thôi. Dùng thực lực của sư phụ ngươi muốn vẫn lạc cũng không hề dễ dàng. Có lẽ thân thể đã vẫn lạc, thế nhưng chỉ cần Hồn anh còn coi như là còn sống. Chờ sau khi ta khôi phục thực lực, ta lại tìm cái mật địa kia một lần nữa. Có lẽ vẫn còn có cơ hội, thế nhưng cơ hội này rất xa vời.

Nam thúc nói.

Ba ngày sau, trên ngọn núi ở hậu sơn Phi Linh môn lúc này có một toàn đình viện tinh xảo được dựng lên. Mà ngọn sơn phong này cũng trở thành cấm địa của Phi Linh môn. Bất luận kẻ nào cũng không được đi vào bên trong. Những kẻ cố tình đi vào giết không tha.

Kỳ thật cả hậu sơn này toàn bộ đều là cấm địa của Phi Linh môn. Đệ tử căn bản không dám bước vào, cũng không thể tùy tiện ra vào.

– Băng Mộc Tôn giả tiền bối. Người ở đây tĩnh dưỡng đi.

Lúc này ở trong đình viện, Lục Lâm Thiên đang cùng với Băng Mộc Tôn giả Sát Phá Quân ở bên trong. Lục Lâm Thiên cũng phân phó đệ tử trong thời gian ba ngày nhanh chóng tạo ra một chỗ tĩnh dưỡng tốt nhất để cấp cho Băng Mộc Tôn giả tĩnh dưỡng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.