Chương trước
Chương sau
– Các ngươi đáng lẽ nên gϊếŧ Đông Vô Mệnh sớm mới phải, bây giờ còn để cho hắn đột phá Linh vương, sợ là muốn gϊếŧ được lại càng khó, lần này ngươi nhất định phải gϊếŧ chết Đông Vô Mệnh đó.

Vị phụ nhân xinh đẹp thở hào hển nói, xen lẫn bên trong tiếng rêи ɾỉ.

– Ngươi thật đúng là độc ác, dẫu gì đi nữa thì Đông Vô Mệnh lúc trước cũng từng là vị hôn phu của ngươi, ngươi cũng nỡ ra tay.

Lương Bá Quang cười da^ʍ tà, động tác dưới hông cũng không dừng lại, tiếng rêи ɾỉ và da thịt chạm nhau lại vang lên không ngớt.

– Ta cũng thật không ngờ là thực lực của hắn bây giờ lại có thể phát triển tới cỡ này.

Tiếng nói vừa dứt, vị phụ nhân xinh đẹp này đột nhiên ngửa đầu, nhíu mày kêu lên:

– Bá Quang ngươi quá mạnh mẽ, ta tới đây! Ta sắp chịu không nổi rồi!
Tiếng vừa dứt thì toàn thân của vị phụ nhân xinh đẹp này liền run rẩy một chút, môi run run, toàn thân giật nhẹ, kêu lớn một tiếng, hai tay bấu chặt lấy mép bàn cũng run rẩy không thôi.

Lương Bá Quang thấy vậy, cũng thừa cơ cắm vào thật mạnh, cảm giác bản thân mình giống như được một đoàn cánh hoa mềm mại quấn quanh hút vào, liền bắn ra ào ào.

Lương Bá Quang nhịn không được mà cuồng điên một trận, hai người liền hét lớn lên một tiếng, sau đó ngã vật xuống bàn thở hổn hển.

– Bá Quang, ngươi ngày càng lợi hại đó, người ta sắp bị ngươi gϊếŧ chết luôn rồi.

Trên bàn, hai người nhỏm dậy, vị phụ nhân xinh đẹp kiều mỵ nói, đôi mắt hoa đào mê ly không thôi, trên mặt tràn đầy xuân quang, càng thêm hấp dẫn.

– Ta cảm giác chỗ đó của ngươi cũng ngày càng chặt, đúng là bảo vật mà.
Lương Bá Quang cười da^ʍ không ngừng, vẫn không quên vỗ một cái thật mạnh lên cái mông tròn của vị phụ nhân xinh đẹp kia.

– Có người tới đây.

Lương Bá Quang vừa dứt lời thì ánh mắt lập tức quét lên, tâm thần dò xét được có người đang tới gần.

– Khởi bẩm phó tông chủ, tông chủ muốn phó tông chủ lập tức tới mật thất, có chuyện quan trọng cần thương nghị.

Bên ngoài đình viện truyền tới một thanh âm.

– Ta đi trước đây, phỏng chừng Hồ Hưng Hải cũng sẽ phái người tới tìm ta, chắc là người của Thiên Quỷ Tông tới rồi.

Vị phụ nhân xinh đẹp kia liền chỉnh lại y phục, da^ʍ ý lúc này đều đã thu liễm, trong mắt mang theo một tia hàn ý hờ hững, cứ như là hai người khác hẳn nhau vậy.

– Bọn họ tới nhanh thật đấy, cũng hay, tốt nhất là tam bại câu thương, tới lúc đó chúng ta liền…..
Ánh mắt của Lương Bá Quang trầm xuống, trong tay làm ra một động tác gϊếŧ.

– Ngươi thật sự quyết định sẽ gϊếŧ Hồ Hưng Hải sao?

Ánh mắt của vị phụ nhân xinh đẹp loé lên, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.

– Như thế nào, ngươi không nỡ để hắn chết sao.

Lương Bá Quang cười nhẹ trầm giọng hỏi.

– Không phải như vậy, thực lực của Hồ Hưng Hải, sợ là ngươi không thể nào đối phó được.

Phụ nhân xinh đẹp nói.

– Phi Linh Môn cũng không phải dễ chọc, tới lúc đó cứ tuỳ theo hoàn cảnh mà hành sự, nắm được Thiên Tinh Tông rồi thì sau này chúng ta muốn cái gì sẽ có cái đó.

Lương Bá Quang cười gian nói.

Trong bóng đêm, bên trong Thiên Tinh Tông, một cái mật thất, ngay lúc Lương Bá Quang đi đến mật thất thì trong mật đất đã có hơn ba mươi đạo thân ảnh đang ngồi, quét mắt qua nhìn, tất cả trưởng lão của bản tông đều đã ở đây, ghế trên bên trái, Tùng Thanh Sơn của Thiên Quỷ Tông cư nhiên cũng ngồi ngay đó.

– Tham kiến phó tông chủ.

Chúng trưởng lão của Thiên Tinh Tông đồng loạt hành lễ, Tùng Thanh Sơn cũng đi tới, nói:

– Không ngờ Tùng tông chủ tới nhanh như vậy.

– Phỏng chừng tới lúc người của Phi Linh Môn lấy được tin tức thì chúng ta đã đi được nửa đường rồi, lúc này chúng ta nhất định phải thừa dịp bất ngờ, một lần diệt trừ Phi Linh Môn, mới có thể tiêu mối hận trong lòng ta được.

Tùng Thanh Sơn trong mắt chỉ toàn vẻ tức giận, sát ý quanh thân tỏa ra.

– Không ngờ Tùng trang chủ đã tới sớm như vậy rồi, lần này tự nhiên là phải tiêu diệt Phi Linh Môn rồi.

Lại thêm một thanh âm nũng nịu truyền tới, lúc này, một vị phụ nhân bộ dạng chừng tam tuần lắc mông đi tới, sau đó ngồi ở bên cạnh Hồ Hưng Hải.

– Chúng ta liền đi ngay trong đêm, xuất phát tới Phi Linh Môn, làm cho hắn trở tay không kịp, phỏng chừng Phi Linh Môn bây giờ còn đang cho rằng Tùng tông chủ đang trên đường chạy tới Thiên Tinh Tông của ta hội họp, sau đó thì toàn bộ cường giả của hai tông chúng ta mới đi, nhưng không biết chúng ta là minh tu sạn đạo ám độ trần thương, tất cả những cường giả Vũ suất đều cấp tốc đi tới Phi Linh Môn, đánh cho chúng trở tay không kịp, tới lúc đó muốn tiêu diệt Phi Linh Môn sẽ đơn giản hơn rồi.

Hồ Hưng Hải nói xong, ánh mắt nheo lại, cảm thán:

– Ta nghe nói Phi Linh Môn còn có hai con Yêu thú thất giai, cho nên cần phải chú ý một chút.

– Yêu thú thất giai, phỏng chừng cũng chỉ là thất giai sơ kỳ mà thôi, cũng không phải là không thể đối phó, lần này, ta nhất định phải diệt trừ Phi Linh Môn, trừ phi là Phi Linh Môn của hắn có Vũ tôn và Linh tôn, bằng không nhất định cũng sẽ bị tiêu diệt.

Tùng Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, giống như có chỗ chắc chắn lắm.

Sau một lát, giữa bầu trời đêm, hậu sơn Thiên Tinh Tông, vô số yêu thú phi hành lặng lẽ rời đi thật nhanh, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

Một đêm không xảy ra chuyện gì, sáng sớm, Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí từ bên trong đan điền khí hải, sau đó lập tức đứng dậy.

Lúc Lục Lâm Thiên đi ra ngoài đình viện thì nhìn thấy Lục Tâm Đồng và Tiểu Long đang đùa giỡn ầm ĩ, chơi đến bất diệc nhạc hồ, sau khi nhìn lão giả áo xanh dò xét một hồi, Lục Lâm Thiên lập tức đi tới hậu sơn.

Đứng trước thác nước ở hậu sơn, Lục Lâm Thiên lẳng lặng đứng đó, áo bào xanh xanh bay bay trong gió nhẹ.

– Lưu động, lao nhanh, nhu hoà.

Cảm thụ được dòng nước chảy bên dưới thác, lúc nhanh lúc chậm, sau một hồi như vậy, Lục Lâm Thiên dường như có chút lĩnh ngộ, lập tức khoanh chân ngồi xuống đỉnh núi, bất tri bất giác liền tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ.

Trong mấy ngày tiếp theo, Lục Lâm Thiên ngoại trừ tu luyện lĩnh ngộ ra thì chỉ có tu luyện Vũ kỹ cùng củng cố tu vi, thi thoảng sẽ chơi với Lục Tâm Đồng và Tiểu Long một chút, mà Lục Tâm Đồng và Tiểu Long mặc dù mê chơi nhưng cũng không chậm trễ việc tu luyện, đều vô cùng chăm chỉ.

Còn Thiên Độc Yêu Long thì gần đây cũng tiến nhập vào bế quan, mặc dù là không tới mức đột phá, nhưng việc tu luyện cũng không hề rơi xuống, trên việc tu luyện thì Thiên Độc Yêu Long đều vô cùng chăm chỉ.

Ngược lại thì vị lão giả áo lam kia, Lục Lâm Thiên mỗi ngày đều để tâm đánh giá, nhưng cũng không nhìn ra điều gì khác thường hết cả, vị lão giả này ngay cả tên của mình còn không nhớ nổi, mỗi ngày đều vô tư vô lự như trẻ con vậy, chỉ cần có rượu ngon là đủ rồi.

Trong khoảng thời gian này, không ít cường giả trong Phi Linh Môn cũng đều khẩn trương tu luyện, đan dược và Vũ kỹ của Phi Linh Môn hiện tại đều không thiếu, đối với những đệ tử và cường giả có tiềm lực mà nói thì tài nguyên đúng là vô cùng phong phú.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.