Chương trước
Chương sau
– Công tử!  

– Chưởng môn!  

Hai thân ảnh nhảy xuống từ trên lưng một đầu yêu thú phi hành, chính là Lục Tiểu Bạch cùng Lưu Nhất Thủ.  

– Hai người sao tới đây?  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, người của Phi Linh môn đều tới đây, sẽ không còn ai trấn thủ bổn môn.  

– Lâm Thiên, là ta để họ tới, nguyên bản lo lắng nhân thủ không đủ, lại sợ chậm trễ, cho nên ta chỉ có thể mang theo đệ tử Võ đường cùng ngoại đường đi trước, để Lục Tiểu Bạch cùng Lưu Nhất Thủ mang theo những đệ tử còn lại tới sau.  

Bạch Oánh nói.  

– Công tử, ta đã dẫn theo sáu ngàn đệ tử tới đây, nhưng nhìn tình hình cũng đã tới chậm.  

Lục Tiểu Bạch nói, dọc theo đường lên núi hắn đã nghe đệ tử báo lại sự tình đại khái.  

– Chưởng môn, đã hoàn toàn khống chế Thương Sơn môn!  

Mười mấy thân ảnh từ trong đại điện chạy ra, là nhóm người Thanh Hỏa lão quỷ, cả Thương Sơn môn đã hoàn toàn bị chế trụ.  

– Oánh tỷ, ta nhớ được Thương Sơn môn tổng cộng có năm đại thành đi?  

Lục Lâm Thiên nhíu mày hỏi.  

– Địa bàn của Thương Sơn môn không nhỏ, tổng cộng có năm đại thành, là Thương Sơn thành, Dao Hải thành, Cao Sơn thành, Đồng Sơn thành, còn có Bạch Kỳ thành, mặt khác còn có không ít đại trấn cùng địa bàn rải rác.  

Bạch Oánh nói.  

– Hoa phó đường chủ, Diệp phó đường chủ, Lý phó đường chủ, các ngươi cùng Lộc Sơn cung phụng mang theo ba ngàn đệ tử dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thương Sơn thành, tiếp thu tòa thành, người không phục gϊếŧ không tha. Lục Tiểu Bạch, Lưu Nhất Thủ, các ngươi cùng Thanh Hỏa cung phụng, Hoàng Phủ đường chủ mang theo ba ngàn đệ tử, chạy tới Dao Hải thành, người không phục gϊếŧ không tha. Nếu có thế lực khác mượn cơ hội nháo sự, bất kể là ai cũng gϊếŧ chết, không được sơ sẩy!  

Lục Lâm Thiên nghiêm mặt nói.  

– Dạ, chưởng môn!  

Mọi người đồng thanh đáp, cũng không quan tâm thương thế trên người, lập tức nhận lệnh rời đi.  

– Lưu cung phụng, Ngô trưởng lão, các ngươi mang theo đệ tử đi Cao Sơn thành, Đồng Sơn thành cùng Bạch Kỳ thành càn quét một phen đi, nhớ kỹ, phải phân tán ra, đừng quá rêu rao, đừng cho người nhận thức ra các ngươi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Chưởng môn, ta hiểu được!  

Ngô Dũng thoáng nghi hoặc, lập tức hiểu ra, trong mắt lộ vẻ tham lam, loại chuyện này chính là sở trường của hắn, Lưu Tinh Hà cũng lập tức phục hồi lại tinh thần, trong mắt có vẻ ngoài ý muốn liếc nhìn qua chưởng môn, hai người lĩnh mệnh lui xuống.  

– Hoa đường chủ, ngươi trấn thủ Thương Sơn môn, toàn bộ đệ tử đã đầu hàng giao cho Hình đường Âu Dương đường chủ cùng Tưởng đường chủ phụ trách, Khang đường chủ, Úc phó đường chủ nhanh trở về trấn thủ Phi Linh môn!  

Lục Lâm Thiên lại hạ lệnh, khí thế đầy uy nghiêm.  

– Dạ!  

Mọi người cùng đáp, không ai có dị nghị, nhanh chóng lui ra chuẩn bị, trong bất tri bất giác đều đã hoàn toàn thần phục vị chưởng môn tuổi trẻ này.  

– Diệp đường chủ, ngươi cũng về Phi Linh môn trước, phỏng chừng việc của Thương Sơn môn sẽ gây nên một ít phong ba, Ám đường cần thu thập toàn bộ tin tức, đặc biệt tin tức về nhất tông nhất môn nhất giáo nhất trang!  

Lục Lâm Thiên nói với Diệp Phi:  

– Còn có Thiên Tinh tông cùng Thiên Quỷ tông, gần đây phải chú ý hai sơn môn này một chút!  

– Ta hiểu được, ta đi ngay!  

Diệp Phi lập tức rời đi.  

Sau một loạt mệnh lệnh, Lục Lâm Thiên chậm rãi thở ra một hơi, thu liễm khí thế, vẻ mặt hiện lên ý cười thản nhiên.  

– Lâm Thiên, địa bàn của Thương Sơn môn ngươi chỉ tính toán cần Dao Hải thành cùng Thương Sơn thành thôi sao?  

Mọi người đều đã rời đi, những người còn lại đều đi vào đại điện.  

Đại điện cực kỳ khổng lồ, thượng vị có một chiếc ghế lớn, trên tay vịn điêu khắc đồ án hoa văn hình thú, Lục Lâm Thiên ngồi xuống, nói:  

– Địa bàn Thương Sơn môn quá lớn, nếu Phi Linh môn muốn nuốt trọn thật sự quá mức khó khăn, nhân công không đủ, rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Mà Thương Sơn thành cùng Dao Hải thành là hai đại thành phồn hoa nhất, chúng ta chỉ quản lý hai thành là đủ rồi, Hàn trưởng lão vội vàng dẫn người rời đi, nếu ta đoán không sai, chỉ sợ hắn vô cùng hứng thú đối với địa bàn của Thương Sơn môn.  

– Nhưng nếu trực tiếp ném ba đại thành cho Linh Thiên môn, thật không nhỏ a!  

Đông Vô Mệnh khẽ thở dài, thần sắc cực kỳ luyến tiếc.  

– Đông lão không cần rối rắm, Dao Hải thành cùng Thương Sơn thành tuyệt đối không kém hơn ba đại thành kia, lần này Linh Thiên môn xem như có ân với Phi Linh môn, nếu chúng ta nuốt một mình, thật quá khó xem, ngày tháng còn dài, địa bàn sẽ có!  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Hắc hắc, dù sao lần này ngươi không có việc gì là tốt rồi, còn tiêu diệt Thương Sơn môn, xem như chuyến đi này không tệ!  

Đông Vô Mệnh cười hắc hắc nói, trong lòng hiểu rõ ràng, lần này Phi Linh môn đã chiếm đại tiện nghi.  

– Đúng rồi Lâm Thiên, ngươi làm sao đào thoát, một tháng nay ngươi đã đi đâu, sao lại đi tới Thương Sơn môn?  

Bạch Oánh hỏi.  

– Cửu tử nhất sinh mới chạy thoát, thừa cơ bế quan một lát!  

Lục Lâm Thiên thuật lại quá trình mình chạy trốn cho mọi người nghe qua, về chuyện Lâm Trung Kiến cùng Địa Linh Dịch, hắn cũng không giấu diếm, nhưng không nhắc tới việc trên người hắn còn có linh hồn thể.  

– Cái gì, ngươi trực tiếp đánh chết Lâm Trung Kiến?  

Nghe Lục Lâm Thiên nói xong, Đông Vô Mệnh nhất thời biến sắc, vô cùng kinh ngạc.  

– Đại khái là như thế, nhưng chính ta cũng không biết mình làm sao đánh chết hắn!  

Lục Lâm Thiên nói, hắn không có ý định nhắc tới linh hồn thể, miễn làm mọi người lo lắng.  

Nghe được lời của Lục Lâm Thiên, mọi người vô cùng nghi hoặc, đánh chết Lâm Trung Kiến, thực lực bình thường vốn không thể làm được.  

– Trên người ngươi có quá nhiều chỗ quỷ dị, có đôi khi thật không biết ngươi có phải là người bình thường hay không!  

Đông Vô Mệnh than thở, thật sự cảm thấy chết lặng.  

– Lâm Thiên, lần này Thương Sơn môn ra tay với ngươi, hẳn là có quan hệ với Linh Vũ giới, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?  

Bạch Oánh hỏi.  

– Việc này có chút phiền phức, ta tạm thời cũng không biết tính toán.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày nói.  

– Ha ha, lần này thu hoạch thật không ít!  

Trong nội đường truyền ra tiếng cười to của Thiên Độc Yêu Long.  

– Lão đại!  

Một đạo hoàng mang lập tức bay ra, tiểu Long bò lên vai Lục Lâm Thiên, nói:  

– Lão đại, chúng tôi tìm được mật thất của Thương Sơn môn, bên trong còn có không ít đan dược cùng vũ kỹ đâu.  

– Chúng ta đi nhìn xem!  

Nghe được mật thất, Lục Lâm Thiên nổi lên hứng thú, lập tức đi vào bên trong.  

Sau đại điện chính là mật thất, diện tích khá lớn, nhóm người Lục Lâm Thiên chỉ chốc lát đã đi tới nơi này, bên trong mật thất có vài gian phòng đều chứa đầy dược liệu, đan dược, vũ kỹ thần cấp tới hoàng cấp cũng không ít, ước chừng có tới mấy vạn bộ, đương nhiên vũ kỹ hoàng cấp cũng không quá nhiều, mà vũ kỹ huyền cấp hoàn toàn không có.  

Ngoài ra còn có binh khí, tài liệu luyện khí cũng không ít, số lượng cực kỳ khổng lồ, tổng quát mà nói so sánh với đồ vật mà Phi Linh môn lưu lại còn nhiều hơn gấp mấy lần, đan dược lục phẩm cũng không hiếm thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.