Chương trước
Chương sau
Một tiếng vang thanh thúy, mộc kiếm sắc bén nháy mắt liền phá hủy, một cỗ cự lực vô hình trực tiếp vặn vẹo không gian, mộc kiếm nứt vụn thành từng khúc.  

Xuy!  

Thế công trảo ấn không giảm, trực tiếp vặn vẹo không gian đem Lăng Thanh bao phủ bên trong.  

Ánh mắt Lăng Thanh đã sớm hoảng hốt, nàng thật sự không biết vì sao Lục Lâm Thiên lại biến đổi hoàn toàn như vậy, chân khí của hắn đã triệt để khác hẳn vừa rồi.  

Ánh mắt hoảng hốt, Lăng Thanh vội vàng đánh ra thủ ấn, kình khí khuếch tán, không gian vặn vẹo, từng đạo không gian ba văn lan tràn, trường kiếm nhất thời bắn ra vô số đạo kiếm quang.  

Hưu hưu!  

Kiếm quang rậm rạp xuyên thấu không gian, ầm ầm va chạm thẳng về hướng trảo ấn của Lục Lâm Thiên, tiếng xé gió bén nhọn uyển như cuồng phong gào thét.  

Chỉ nháy mắt thanh âm va chạm vang vọng chân trời, cả không gian hoàn toàn run rẩy.  

Ca ca!  

Mắt thường có thể thấy được trảo ấn chộp tới, kiếm quang nứt vụn.  

Oanh!  

Tiếng nổ trầm đυ.c vang lên, cả không gian đều nổ tung, cự lực trút xuống áp thẳng lên người Lăng Thanh, cự lực tràn đầy năng lượng công kích thẳng vào trong linh hồn.  

Phốc!  

Thân hình Lăng Thanh trực tiếp văng ra, miệng phun máu tươi, trong mắt càng thêm kinh hãi, thực lực của Lục Lâm Thiên đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của nàng.  

– Thiếu chủ cẩn thận!  

Sắc mặt Lâm Trung Kiến kinh hãi, thân ảnh lập tức lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên, chân khí tràn ra, hung hăng giẫm lên hư không, thân hình như vẫn thạch lao thẳng tới trước.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, linh hồn lực lượng tràn ra, thủ ấn kết xuất, quanh thân nhất thời bao phủ cỗ lực lượng cường hãn quỷ dị.  

Ngay tiếp theo thủ ấn biến hóa, khí thế lập tức tăng vọt mạnh mẽ, đột nhiên linh hồn ba động bao trùm trời đất, cả không gian chao đảo lắc lư.  

– Linh Ba Thiên Hồn Lãng!  

Lục Lâm Thiên quát một tiếng, mượn lực lượng linh hồn bàng bạc thi triển, đây chính là linh hồn công kích, vô cùng cường hãn.  

Khoảnh khắc, không gian ba văn chấn động tản ra, vô số ba văn như sóng thần cuồn cuộn dâng trào khuếch tán.  

Lâm Trung Kiến bị lực lượng linh hồn bao vây, sắc mặt kinh hãi, linh hồn cự lãng không ngừng tràn tới khắp xung quanh người hắn.  

Xuy!  

Thủ ấn cấp tốc kết xuất, động tới năng lượng thuộc tính thiên địa, thực lực Vũ vương nhị trọng tuyệt đối cực kỳ khủng bố, nhất thời trong thiên địa tràn ngập cỗ năng lượng thủy hệ cuồng bạo áp không mà tới, cả không gian xuất hiện một mảnh mây đen, không trung nhất thời tối sầm lại.  

Trong mây đen tựa hồ có tiếng sấm sét nổ vang, ngay lập tức chấn khai không gian ba văn nháy mắt va chạm cùng linh hồn công kích.  

Hai cỗ năng lượng va chạm, năng lượng cuồng bạo chợt phóng, từng đạo hào quang chói mắt phóng thích, một cỗ lực lượng vô cùng sắc bén tràn ra, cả không gian bắt đầu vặn vẹo.  

Chỉ thấy linh hồn công kích trực tiếp đánh xơ xác mây đen, ngay tiếp theo sau hung hăng đυ.ng vào trên thân thể Lâm Trung Kiến.  

Oanh!  

Một đợt linh hồn lực lượng đập xuống, lam mang cương quyển quanh thân Lâm Trung Kiến còn có thể đối kháng, nhưng chỉ nháy mắt lại một đạo linh hồn cự lãng trùng kích xuống, cương quyển nhất thời nứt nẻ, lập tức biến mất hầu như không còn.  

Phốc!  

Lâm Trung Kiến phun ra ngụm máu tươi, đồng thời lại một đợt linh hồn cự lãng tràn tới, hung hăng va chạm.  

Cương quyển đã phá nát, Lâm Trung Kiến lập tức bị đánh trúng, ánh mắt dại ra, thân hình nháy mắt sững sờ ngay tại chỗ.  

Hô hô!  

Vào lúc này linh hồn cự lãng giống như hồng thủy chạy chồm tìm được chỗ phát tiết, lại cuồn cuộn tràn tới, nhất thời một đợt tiếp một đợt hung hăng đυ.ng lên người Lâm Trung Kiến.  

Oanh oanh oanh!  

Lực lượng cuồng bạo trút xuống, cả không gian nổ tung, trực tiếp đánh bay Lâm Trung Kiến văng ra mấy trăm thước, khi đạo linh hồn cự lãng cuối cùng đập lên người hắn, không gian trực tiếp nổ tung, lực lượng khủng bố nhất thời thổi quét.  

Đúng thời khắc này thân hình Lục Lâm Thiên biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã ở trước người Lâm Trung Kiến, một đạo sát ý lướt qua:  

– Vũ vương nhị trọng thì thế nào, hôm nay ta vẫn có thể tiêu diệt!  

Thanh âm hạ xuống, Lục Lâm Thiên chém ra một đạo quyền ấn ngưng tụ lực lượng linh hồn, ngay lập tức hung hăng đánh ra, cuối cùng xuyên thấu không gian, rơi lên ngực Lâm Trung Kiến.  

Hai mắt Lâm Trung Kiến đã ngây dại, hoàn toàn không hề né tránh, linh hồn đã bị đả kích thật lớn, khi quyền ấn tiếp xúc huyệt ấn đường thì ánh mắt hắn đã khôi phục chút sáng rọi, hoảng hốt kêu lên:  

– Không…  

Nhưng hết thảy đều đã chậm, một quyền trực tiếp rơi xuống, Lục Lâm Thiên sát ý ngập trời, thân hình Lâm Trung Kiến nổ tung nứt toác, hóa thành huyết vụ phiêu tán, thậm chí hồn anh cũng không kịp bỏ chạy, một trữ vật giới chỉ nháy mắt rơi vào trong tay Lục Lâm Thiên.  

Nhìn huyết vụ rơi xuống, trong lòng Lục Lâm Thiên cực kỳ kích động, đây mới là cảm giác của cường giả, giơ tay nhấc chân là có thể trực tiếp đánh chết Vũ vương.  

Giờ phút này ở giữa không trung, khóe môi Lăng Thanh mang theo vết máu, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên, chỉ một chiêu đã đánh chết Lâm Trung Kiến, thực lực người này mạnh mẽ làm nàng không cách nào tưởng tượng được.  

– Hiện tại tới lượt ngươi!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức rơi lên người Lăng Thanh, một cỗ lãnh ý lướt qua, nhảy thẳng về phía nàng.  

– Linh hồn lực lượng, ngươi rốt cục là ai!  

Ánh mắt Lăng Thanh nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên, lập tức như nhớ ra điều gì đó, nhất thời nói.  

– Ta chính là ta!  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, đã đi tới trước người nàng.  

– Trên người ngươi có linh hồn thể, đây không phải lực lượng của ngươi!  

Ánh mắt Lăng Thanh kinh hãi, lập tức thả người bỏ chạy, không dám chậm trễ chút nào.  

– Còn muốn trốn, lưu lại cho bổn công tử đi!  

Lục Lâm Thiên trầm xuống, cơ hồ cùng một thời gian trong tay tuôn ra linh hồn lực lượng, lập tức một đạo chưởng ấn vỗ thẳng về hướng Lăng Thanh.  

Chưởng ấn rời tay, không gian vặn vẹo, ngay tiếp theo đánh trúng Lăng Thanh.  

Lăng Thanh hoảng sợ kết xuất thủ ấn, một đạo chưởng ấn bay ra, trực tiếp đối kháng.  

Phanh!  

Hai chưởng ấn va chạm, không gian nháy mắt run rẩy lên kịch liệt.  

Ca ca…  

Tiếng vang răng rắc thanh thúy, không gian rốt cục nổ tung, một mảnh kình khí tàn sát bừa bãi, lực lượng cuồng bạo nhất thời vỡ áp xuống.  

Phốc!  

Một đạo máu tươi phun ra, thân hình Lăng Thanh lảo đảo thối lui, hung hăng nện xuống đất.  

– Tiện nhân, bổn công tử sẽ không để yên cho ngươi!  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên bay theo, vài đạo thủ ấn đánh ra, lập tức rơi lên người Lăng Thanh, hoàn toàn đem nàng cấm chế.  

– Tốt lắm, lực lượng của ta không thể dừng lại trên người ngươi quá lâu, thân thể của ngươi cũng không thể thừa nhận quá nhiều lực lượng của ta, sau này tự cầu nhiều phúc đi.  

Một thanh âm truyền ra trong đầu Lục Lâm Thiên, lập tức biến mất không còn nhìn thấy, nương theo sau còn có linh hồn năng lượng bàng bạc trong cơ thể Lục Lâm Thiên.  

– Tiền bối, tiền bối…  

Toàn thân Lục Lâm Thiên mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất, thanh âm trong đầu đã biến mất, thần bí nhân cấp năng lượng cho hắn, hắn cũng cảm giác được tựa hồ có linh hồn thể theo bên cạnh mình đã lâu, nhưng mình lại không phát giác, mà linh hồn thể kia lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.