Chương trước
Chương sau
– Muội biết, cần nói thì muội đã sớm nói từ lâu, hừ!  

Lữ Tiểu Linh hừ một tiếng, trong lòng có chút tức giận Lục Lâm Thiên không tín nhiệm mình.  

Lục Lâm Thiên biết nàng tức giận, nói:  

– Linh nhi, không phải huynh không tín nhiệm muội, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, không nên cho bất luận kẻ nào biết.  

– Xem huynh khẩn trương kìa!  

Lữ Tiểu Linh mỉm cười, lập tức nghiêm mặt nói:  

– Muội đùa với huynh đâu, muội biết chuyện này quan hệ trọng đại, muội không phải người không biết nặng nhẹ, nếu chuyện huynh là Linh Vũ song tu bại lộ ra ngoài, nhất định sẽ phiền toái không ít, huynh lại không muốn ở lại Linh Thiên môn, cho nên muội sẽ không nói ra.  

– A đầu này, ngay cả huynh cũng dám đùa, xem huynh làm sao thu thập muội.  

Lục Lâm Thiên cười hắc hắc, lập tức nhào tới.  

– Tiểu lừa gạt, đừng, huynh sẽ mệt…  

– Huynh không mệt, bằng không muội trên huynh dưới tốt lắm, như vậy huynh sẽ không mệt…  

– Huynh nghĩ hay quá đi…  

Trong phòng lại một mảnh xuân sắc khôn cùng…  

Giữa trưa, dưới chân núi Linh Thiên môn, vài thân ảnh hàn huyên một lúc, ngay lập tức Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh bay lên, đoàn người Lục Lâm Thiên rời khỏi Linh Thiên môn.  

– Ca ca, bây giờ chúng ta phải về sao?  

Lục Tâm Đồng hỏi.  

– Phải, chúng ta về trước.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Tâm Đồng, sau này đừng mới ra tay liền thi triển Xích Kim Độc Chu, vạn nhất gặp phải cường giả sẽ cực kỳ bất lợi cho muội.  

– Ca ca, muội biết, ngày hôm qua là muội cố ý, ai bảo bọn hắn khinh thường Phi Linh môn chúng ta, muội còn khinh thường bọn hắn đâu.  

Lục Tâm Đồng chu miệng nói.  

– Nha đầu này!  

Lục Lâm Thiên cười khổ, a đầu này ngày càng hung hăng càn quấy, nhưng đích thật là có bổn sự.  

– Lâm Thiên, nói chuyện với Linh Thiên môn thế nào?  

Bạch Oánh hỏi.  

– Linh Thiên môn có thể trợ giúp chúng ta chế trụ ba đại sơn môn, chỉ cần chúng ta không gặp họ, hẳn sẽ không có vấn đề lớn.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Nhưng Linh Vũ giới thật sự là phiền phức.  

– Gần đây Ám đường đang điều tra tin tức Linh Vũ giới, nhưng thật ít ỏi, Linh Vũ giới che giấu quá sâu.  

Bạch Oánh nói.  

– Tới lúc đó trở về tiếp tục thương nghị đi, hiện tại Đông lão cũng đã đột phá, sau khi trở về chúng ta chuẩn bị đi Thiên Tinh tông.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Thiên Tinh tông cũng khó đối phó, ngươi có nắm chắc không?  

Bạch Oánh hỏi.  

– Yên tâm đi Oánh tỷ, chỉ cần có Bạch Linh hỗ trợ là tốt rồi.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói, nhìn qua Bạch Linh.  

– Ngươi có chuyện thì nhớ tới ta, tối hôm qua lại đi tới chỗ vị hôn thê, cũng không nói tiếng nào, làm cho ta cùng tiểu Long đều lo lắng.  

Bạch Linh trừng mắt nhìn hắn nói.  

– Việc này…  

Lục Lâm Thiên ngượng ngùng cười.  

Đường về Phi Linh môn xa xôi, sau một lát Bạch Linh, Bạch Oánh đều bắt đầu tu luyện, mà Lục Lâm Thiên tiếp tục lĩnh ngộ năng lượng thổ hệ.  

– Nhất định có thể làm được.  

Lục Lâm Thiên nghĩ thầm, lập tức tiến vào trạng thái huyền ảo, quanh thân bao phủ một mảnh hoàng mang nồng đậm, cảm thụ mặt đất dày nặng cùng rộng lớn.  

Bên trong một dãy núi mở mang, mười mấy thân ảnh xuất hiện trong sơn cốc, chính là người của Thương Sơn môn, có thân ảnh của Lăng Thanh.  

Sưu!  

Xa xa một thân ảnh từ chân trời bay nhanh tới, chỉ vài lần lắc mình đã xuất hiện trước mặt nhóm người.  

Người kia mặc quần áo màu đen, ánh mắt âm lệ, chân khí quanh thân đã tới mức độ dị thường cường hãn, trực tiếp làm không gian ba văn chấn động, khi rơi xuống đất không gian giống như vặn vẹo, không hề có chút dấu vết gì.  

– Bái kiến hộ pháp đại nhân!  

Người của Thương Sơn môn hành lễ, thậm chí chưởng môn Thương Sơn môn cũng không ngoại lệ, cung kính vô cùng.  

– Bái kiến thiếu chủ!  

Người kia đi tới trước mặt Lăng Thanh cung kính hành lễ, cũng không phải ai khác mà chính là Hắc Quỷ thiên vương.  

– Nơi này là con đường nhất định phải đi qua khi về Phi Linh môn, đám người Lục Lâm Thiên phỏng chừng sắp tới, chúng ta ở đây là được rồi, lần này không được để Lục Lâm Thiên tiếp tục chạy thoát!  

– Thiếu chủ, hiện tại Lục Lâm Thiên đã là con rể của Linh Thiên môn Lữ Chính Cường, chúng ta động hắn, có phải có chút không ổn hay không?  

Lâm Trung Kiến nhướng mày hỏi.  

– Nhất định phải bắt Lục Lâm Thiên, lời của ta ngươi nhớ kỹ là tốt rồi, về những chuyện khác không cần ngươi quan tâm!  

Ánh mắt Lăng Thanh trầm xuống, mang theo lãnh ý nhìn Lâm Trung Kiến.  

– Thiếu chủ tha tội!  

Lâm Trung Kiến kích động quỳ xuống, tựa hồ cực kỳ kiêng kỵ Lăng Thanh.  

– Bỏ đi, đứng lên đi!  

Lăng Thanh nói.  

– Thiếu chủ, bên cạnh Lục Lâm Thiên còn có bao nhiêu lực lượng, có lão giả thần bí mà giới chủ đã thông báo hay không?  

Hắc Quỷ thiên vương hỏi.  

– Lão giả kia không thấy, chỉ có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cùng một bạch y nữ tử, chỉ sợ nàng có chút bất phàm, ngay cả ta cũng không thấy rõ thực lực, tới lúc đó phải chú ý một phen, lần này nhất định phải bắt Lục Lâm Thiên!  

Lăng Thanh nói.  

– Yên tâm đi thiếu chủ, lần này Lục Lâm Thiên có chạy đằng trời!  

Hắc Quỷ thiên vương nói.  

Giữa không trung, cuối chân trời mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh, ngay sau đó một đạo bạch mang bắn tới, một đầu phi hành yêu thú khổng lồ lướt qua dẫn theo một trận gió lớn.  

– Lâm Thiên, phía trước có cường giả!  

Vào thời khắc này, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Bạch Linh dừng việc tu luyện, ánh mắt trầm xuống đột nhiên có cảm ứng, ngay sau đó Thiên Sí Tuyết Sư cũng dừng lại, xoay quanh giữa không trung.  

Lục Lâm Thiên lập tức dừng lĩnh ngộ, ánh mắt nhìn ra xa xa.  

– Phía trước có không ít người!  

Bạch Oánh đã dừng việc tu luyện từ lâu, ánh mắt có vẻ ngưng trọng nhìn chăm chú về phía trước.  

Xuy!  

Thân hình tiểu Long ngẩng lên, lưỡi phun ra nuốt vào, ánh mắt cảnh giác nhìn phía trước.  

Sưu sưu…  

Nhưng vào lúc này giữa không trung xa xa vang lên tiếng xé gió, ngay lập tức mười mấy thân ảnh nháy mắt lao tới, ba thân ảnh đi trước tốc độ khủng bố nhất, vừa chợt lóe đã dừng lại ngoài vài trăm thước, chỉ vài lần thả người đã đi tới giữa không trung, một ánh mắt âm lệ nhất thời đảo qua người trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.  

– Hắc Quỷ thiên vương, Lăng Thanh, Lâm Trung Kiến!  

Lục Lâm Thiên trầm xuống, ra vẻ chuyện hôm nay thật sự phiền phức.  

Lần này nhìn thấy ba người Hắc Quỷ thiên vương, sắc mặt Bạch Oánh trở nên ngưng trọng, huống chi còn có không ít cường giả Thương Sơn môn.  

Sưu sưu…  

Thân hình ba người Hắc Quỷ thiên vương xoay quanh giữa không trung, hơn mười cao thủ Thương Sơn môn lao tới, ngoài ra còn một đầu yêu thú phi hành đang chở vài đệ tử tu vi Vũ tướng, bốn người còn lại đều là tu vi Vũ Suất.  

Người của Thương Sơn môn vây quanh, trong mơ hồ còn tràn ngập cỗ chân khí mạnh mẽ nhất thời bao phủ cả hư không.  

Lục Lâm Thiên không nói lời nào, chỉ cau mày, hắn biết thực lực của Hắc Quỷ thiên vương đã tới Vũ vương ngũ trọng, chỉ sợ có mỗi Bạch Linh có thể đối kháng, mà Lâm Trung Kiến cũng là Vũ vương, theo chân khí mà xem thực lực tuyệt đối không kém hơn Thôi Mệnh phán quan, hẳn đã tới Vũ vương nhị trọng, Bạch Oánh lại không thể đối phó. Mặt khác thực lực chân chính của Lăng Thanh chỉ sợ rất cao, còn có người của Thương Sơn môn, trong đó có lão gia lưng còng tu vi khí tức chỉ sợ đạt tới Vũ Suất cửu trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.