Chương trước
Chương sau
– Ngươi còn nói mình không phải cố ý nữa, chỗ đó của ngươi cứng quá, chọc ta đau muốn chết, ngươi là đồ hỗn đản.  

Ánh mắt của Lữ Tiểu Linh mang theo vẻ thẹn thùng, trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

Lục Lâm Thiên lập tức sững sờ, đổ mồ hôi lạnh, sau đó lập tức đứng dậy, cười hắc hắc, nói:  

– Đây chỉ là phản ứng tự nhiên thôi, ta không thể khống chế được, ta thật sự không phải cố ý mà.  

Lữ Tiểu Linh lúc này cũng đã đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên thêm cái nữa, rồi nói:  

– Không phải là ta không muốn cho ngươi, chờ sau khi ngươi qua được bốn cửa ải của mẹ ta thì tới lúc đó ta nhất định sẽ không từ chối, bây giờ ngươi mau trở về đi, nghiên cứu cầm phổ và kỳ phổ cho đàng hoàng.  

– Được rồi, ta đi trước đây.  

Lục Lâm Thiên nhìn thấy nữ tử hấp dẫn nhường này nhưng vẫn không thể chạm vào, lại thêm bụng dưới đang nóng rần lên, muốn nhịn xuống đúng là không dễ dàng gì.  

– Được rồi, mau trở về nghiên cứu kỳ phổ và cầm phổ đi.  

Lữ Tiểu Linh lại xáp lại gần Lục Lâm Thiên lần nữa.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười khổ, nhiệt độ bên dưới bụng lại càng nóng lên khó nhịn, lại ôm ghì Lữ Tiểu Linh vào lòng lần nữa, bốn phiến môi áp vào nhau, một tay lập tức đặt trên đôi tuyết phong cao ngất của Lữ Tiểu Linh xoa nắn hai cái, một tay khác thì đặt trên kiều đồn cong vểnh của Lữ Tiểu Linh vỗ một cái thật mạnh, vật nóng rực cứng rắn dưới bụng lại đâm đâm Lữ Tiểu Linh hai cái.  

– Được rồi, ta đi đây.  

Lục Lâm Thiên làm xong hết thảy liền lập tức rời khỏi phòng, nếu như còn ở lại nữa thì mình sẽ không thể khống chế nổi bản thân mất.  

– Không chỉ là Tiểu lừa gạt, mà còn là tiểu sắc quỷ nữa  

Nhìn bóng lưng của Lục Lâm Thiên, Lữ Tiểu Linh vuốt nhẹ kiều đồn của mình, xấu hổ lẩm bẩm:  

– Cũng không biết nhẹ một chút nữa, hừ.  

Nửa canh giờ sau, trong đình viện mà Lữ Tiểu Linh đã chuẩn bị sẵn, cái đình viện này khiến Lục Lâm Thiên cảm thấy vô cùng thoả mãn, trong một căn phòng nhỏ, Quỷ Tiên Tử đang ngồi nói chuyện với Lục Lâm Thiên.  

Sau khi Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh bố trí một đạo quang mang cấm chế xong thì Lục Lâm Thiên liền kể hết những gì mình và Lữ Chính Cường đã nói về việc kết minh cùng Phi Linh Môn hôm nay cho Quỷ Tiên Tử nghe một lần.  

– Kết minh cũng tốt, đối với Phi Linh Môn chúng ta cũng có không ít chỗ tốt.  

Sau một phen suy xét thì ánh mắt của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh loé lên, khẽ nói.  

– Ta cũng nghĩ chuyện này đối với Phi Linh Môn thì lợi nhiều hơn hại, sau này cũng có Linh Thiên Môn âm thầm duy trì, chỉ cần không bị Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang làm phiền thì chúng ta có thể thoải mái mà phát triển rồi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Xem ra ngươi đã có quyết định rồi?  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Chúng ta nhẫn nại một thời gian ngắn, đợi sau việc này, chúng ta cũng nên buông tay một phen.  

Lục Lâm Thiên đáp.  

– Có một vài thế lực không nên chọc vào, hết thảy vẫn phải cẩn thận một chút, không thể chủ quan.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Oánh tỷ cứ việc yên tâm, chúng ta vẫn còn con bài tẩy chưa lật, đủ cho chúng ta lớn mật liều một phen.  

Lục Lâm Thiên trả lời.  

Hoàng hôn, Linh Thiên Môn được bao phủ trong một mảnh nắng chiều, trong phòng, Lục Lâm Thiên duỗi thắt lưng đầy mệt mỏi, lộ ra nụ cười khổ.  

Trong tay Lục Lâm Thiên lúc này đang cầm một quyển kỳ phổ và cầm phổ, thứ này Lục Lâm Thiên vừa thấy đã đau đầu muốn chết, liền ném quách sang một bên.  

Cũng không biết Lục Tâm Đồng và Tiểu Long đã đi tới chỗ nào chơi, Lục Lâm Thiên đi ra khỏi đình viện, đi dạo vòng vòng ở xung quanh, bên ngoài khu vực này đã sớm có đệ tử Linh Thiên Môn đứng đợi, người của các thế lực lớn tới tham dự Đào Hoa Yến, chỉ có thể đi dạo xung quanh nơi này, đương nhiên sẽ không được phép tuỳ ý đi lại ở trong Linh Thiên Môn rồi.  

Trên một sườn núi, lúc này nắng chiều chiếu rọi cả đỉnh núi, gió muộn thổi tung, mang theo hương hoa đào ngan ngát không biết từ đâu bay tới.  

– Ai!  

Lục Lâm Thiên đang thưởng thức hương hoa đào, tâm thần dò xét, đột nhiên có một cỗ khí tức lan tới gần, cỗ khí tức này mang theo khí tức sắc bén, tựa hồ là không có thiện ý gì với mình.  

Thân hình lập tức lùi lại, Lục Lâm Thiên cảnh giác xoáy người nhìn chằm chằm về phía sau.  

– Mau trả đồ của ta lại cho ta.  

Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó một thanh niên anh tuấn xuất hiện sau lưng Lục Lâm Thiên, thân hình của thiếu niên này hơi gầy, nhưng lại vô cùng anh tuấn bất phàm, trong ánh mắt mang theo chút lãnh ý nhàn nhạt.  

– Là ngươi.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên lập tức trầm xuống, người này không phải ai khác mà chính là Lăng Thanh của Linh Vũ giới. Nhìn thấy Lăng Thanh khiến Lục Lâm Thiên cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Lăng Thanh lại ở Linh Thiên Môn này.  

– Ngươi cũng dám cả gan tới Linh Thiên Môn.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên trầm xuống, tên Lăng Thanh này đúng là có lá gan không nhỏ, thật không hiểu nổi tại sao tên Lăng Thanh này lại xuất hiện trong Linh Thiên Môn được.  

– Tại sao ta lại không thể tới Linh Thiên Môn cơ chứ.  

Lăng Thanh nhìn Lục Lâm Thiên hỏi.  

Lục Lâm Thiên hơi sững người, cũng phải, Lăng Thanh là người của Linh Vũ giới thì đã sao chứ, Linh Thiên Môn cũng không có gút mắc gì với Linh Vũ giói, đến Linh Thiên Môn cũng không có gì là không đúng hết.  

– Ta nói lại lần nữa, ngươi mau trả đồ của ta lại cho ta.  

Lăng Thanh đưa mắt nhìn Lục Lâm Thiên, hàn ý dần toát ra.  

– Thứ gì cơ, ta không biết.  

Lục Lâm Thiên thần sắc trầm xuống đáp lời, trong lòng đương nhiên biết rõ tên Lăng Thanh này hẳn là muốn đòi lại trữ vật giới chỉ, nhưng trong cái trữ vật giới chỉ này cũng chả có bảo vật gì, nhưng thế nào đi nữa thì Lục Lâm Thiên cũng không muốn giao cho Lăng Thanh, mình và Linh Vũ giới, không chỉ có thù của Lục gia, mà còn có thù của Nam thúc, kẻ này là người của Linh Vũ giới, Lục Lâm Thiên muốn động thủ lúc này nhưng cũng đành phải nhịn xuống, thực lực của tên Lăng Thanh này, ban đầu ở trên đại hội Tam Tông Tứ Môn cũng đã là Vũ Suất nhất trọng rồi, Vũ giả ngũ hệ, tốc độ tu luyện cũng đã nhanh gấp năm lần người bình thường, thực lực của hắn lúc này còn không biết đã tới trình độ nào, mình hiện tại không biết có thể chống lại nổi hay không, huống hồ gì nơi này là Linh Thiên Môn, mình động thủ ở đây cũng không được tiện cho lắm.  

– Mau trả trữ vật giới chỉ lại cho ta, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.  

Lãnh ý trong mắt Lăng Thanh lại càng tăng thêm một bậc.  

– Hừ, không khách khí thế nào, ta lại muốn xem xem ngươi có làm khó dễ được ta hay không.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên trầm xuống, một cỗ ngạo khí xông lên đầu, mặc dù không biết thực lực của tên Lăng Thanh này bây giờ đã tới đâu, nhưng mình cũng chả sợ cô ả.  

– Lão đại.  

– Ca ca.  

Hai đạo thanh âm truyền tới, lập tức có hai đạo thân ảnh nhỏ xinh rơi xuống, chính là hai người Bạch Linh và Lục Tâm Đồng, thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Long nhảy lên, sau đó lập tức từ trên vai Lục Tâm Đồng nhảy qua trên vai Lục Lâm Thiên, mắt nhỏ chớp chớp, cái lưỡi phun ra nuốt vào, một cỗ lãnh ý tràn ngập bắn về phía Lăng Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.