Chương trước
Chương sau
Đồng thời lúc này có một đạo lưu quang màu xanh từ sau lưng Lục Lâm Thiên bạo phát. Trong lưu quang màu xanh có một cỗ năng lượng đáng sợ không ngừng ba động.  

– Lão đại, huynh làm đệ sợ.  

Khí tức đột nhiên xuất hiện này khiến cho Tiểu Long kinh hãi, trong nháy mắt lắc mình tới trên vai Bạch Linh.  

Sưu Sưu.  

Ngay khi khí tức khiến cho mọi người kinh hãi xuất hiện thì một đôi cánh xuất hiện phía sau lưng Lục Lâm Thiên. Cùng với đó là một cỗ ba động đáng sợ. Trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ.  

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, phía sau Lục Lâm Thiên xuất hiện một đôi cánh màu xanh. Trên đôi cánh màu xanh này hiện lên lưu quang màu xanh, giống như quang mang nhè nhẹ lưu chuyển, uy áp tỏa ra không gian, đồng thời ngưng tụ một cỗ lực lượng đáng sợ.  

Cỗ năng lượng này khiến cho tất cả mọi người trong lòng có chút run rẩy, đối với Bạch Linh và Thiên Độc Yêu Long còn đỡ, thế nhưng đối với hai người Hoa Mãn Lâu Hoa Mãn Ngọc mà nói, vô hình trung đã bị áp chế tuyệt đối, không gian chung quanh đôi cánh này liên tục vặn vẹo.  

Đây là một đôi cánh rộng chừng hai thước, cùng với lưng tạo thành hình tam giác, trên cánh có những cái lông màu xanh bằng lưu quang được sắp xếp một cách đặc thù. Khi cánh hơi vỗ một cái, những cái lông màu xanh này giống như có năng lực xoay tròn, tạo thành sức ép lớn, kình khí xuyên thấu không gian khiến cho gợn sóng lan tràn về bốn phía.  

Kết cấu của đôi cánh này cực kỳ tương tự với cánh của ác điểu. Thế nhưng lại thêm vài phần nhanh nhẹn. Mà ở chiếc lông cuối cùng ở dưới đôi cánh còn có lợi thứ sắc bén, hai cánh mở rộng, kình khí tuôn ra. Dường như hai cánh này cũng là một lợi khí sát nhân vậy. Trên điểm này, thực ra có vài phần tương tự với cánh của Nghịch Lân Yêu Bằng.  

Hai cánh này hoàn toàn giống như hoàng kim tạo thành, vô luận là chất liệu hay tạo hình đều không thể chê trách. Ở phía sau lưng không chỉ linh động mà rực rỡ, một cỗ khí tức tràn ngập càng khiến cho trong lòng mọi người chấn động. Đôi cánh khẽ rung động, không khí trong không gian dường như bị xé toang, giống như có thể phá vỡ không gian vậy.  

Lục Lâm Thiên lúc này có thể cảm nhận được rõ ràng đôi cảnh của mình. Hắn và đôi cánh phía sau lưng lúc này dường như là một thể. Hai cánh khẽ run lên lập tức hắn có cảm giác mình bay lên. Giống như đôi cánh này chính là một bộ phận trên người hắn từ lúc chào đời vậy.  

Sưu.  

Lục Lâm Thiên nhịn không được mà khẽ rung động đôi cánh, tức thì thân ảnh giống như quỷ mị biến mất tại chỗ. Lưu quang màu xanh chợt lóe lên trong đại sảnh rồi tạo thành một đám tàn ảnh, mang theo một tiếng sấm rền vang lên trong không gian.  

– Không xong, thảm rồi.  

Nhưng vào lúc này mọi người lại nhìn thấy một mà ngoài ý muốn, khi Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng vỗ hai cánh, mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì thân thể Lục Lâm Thiên giống như lưu tinh ầm ầm đánh vào tường đá cách đó không xa.  

Phanh.  

Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ đại sảnh rung động. Trên bức tường nhanh chóng xuất hiện những cái khe lớn, giống như mạng nhện lan tràn khắp đại điện.  

– Lão đại.  

– Chưởng môn.  

Tiểu Long, Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc chạy tới, Bạch Linh cũng không khỏi nhìn mày, dường như vô cùng bất đắc dĩ.  

– Ai ui.  

Lưu quang trên đôi cánh mờ nhạt, rồi một tiếng kêu vang lên. Chỉ thấy Lục Lâm Thiên lúc này mặt dán vào bức tường, trực tiếp va chạm với bức tường, trên bề mặt bức tường lúc này rõ ràng đã xuất hiện một khuôn mặt người được in xuống.  

– Ta kháo, nhanh như vậy sao.  

Lục Lâm Thiên mắng to một tiếng, lập tức lui lại, lúc này trên bức tường kia mơ hồ xuất hiện dấu vết giống như mặt người.  

– Lão đại,huynh làm gì vậy?  

Tiểu Long nhanh chóng nhảy lên vai Lục Lâm Thiên.  

– Tốc độ quá nhanh, ở đây lại quá nhỏ, không thì lão đại của đệ có thể khổ sở thế này sao?  

Lục Lâm Thiên quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Long, hắn cảm thấy cái mũi của mình dường như có chút đau đớn. Huyễn Ảnh Thanh Vũ này quả thực quá nhanh, nhanh tới mức khiến cho hắn không thể nắm trong tay, đương nhiên Lục Lâm Thiên cũng biết, đây cũng là vì hắn chưa quen mà thôi.  

– Lão đại, đệ thấy không những huynh khổ sở mà máu mũi còn đang chảy nha.  

Tiểu Long có chút không ngỡ nhìn Lục Lâm Thiên, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ.  

Lục Lâm Thiên vuốt mũi, quả thực đang chảy máu, hắn nhanh chóng nói:  

– Ta kháo, không cần phải như vậy chứ?  

– Chúc mừng ngươi lại chiếm được một kiện bảo vật.  

Bạch Linh tiến lên, có chút bất đắc dĩ nhìn Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười rồi lau vết máu trên mũi mình. Tuy rằng mũi bị chảy máu thế nhưng cũng đủ chứng minh Huyễn Ảnh Thanh Vũ này quả thực có tốc độ vô cùng kinh khủng. Linh khí Địa cấp, lại là linh khí phi hành thuộc tính phong khó có được. Loại bảo vật cấp bậc này tuyệt đối bất phàm. Có thể nói, nếu như loại bảo vật này ở trong đại môn đại phái như Tam tông Tứ môn thì nhất định cũng là trấn sơn chi bảo.  

Sưu.  

Cảm nhận đôi cánh phía sau lưng, quang mang như thiểm địa, khiến cho hắn có cảm giác chỉ cần mình khẽ vỗ cánh một cái là có thể phá vỡ không gian. Huyễn Ảnh Thanh Vũ này quả thực là một kiệt tác hoàn mỹ. Chất liệu tạo thành Lục Lâm Thiên cũng không biết là gì, thế nhưng tuyệt đối bất phàm. Còn có tạo hình sáng bóng, tinh xảo đều không thể chê trách. Người có thể luyện chế ra Huyễn Ảnh Thanh Vũ này tuyệt đối không phải là cường giả bình thường.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên cũng cực kỳ vui mừng, hắn tới ngọn núi vô danh này quả thực đã kiếm được món hời lớn.  

Đối với Truy Phong tôn giả kia mà nói lúc này Lục Lâm Thiên không khỏi nghĩ tới Phá Vân tôn giả trong miệng hắn. Không biết trên người Phá Vân tôn giả kia có phải cũng có một kiện linh khí phi hành giống như đúc hay không. Không biết sau khi dung hợp với Huyễn Ảnh Thanh Vũ có thể tấn chức lên linh khí thiên cấp, cũng là thần khí hay không.  

– Linh khí phi hành Địa cấp a.  

Huynh muội Hoa gia lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, chấn động. Tốc độ của chưởng môn vốn đã vô cùng nhanh chóng, lúc này nhận được kiện linh khí phi hành Địa cấp này thì tốc độ càng thêm kinh khủng. Sau đó chỉ sợ trong Vũ Suất khó có ai có thể theo kịp tốc độ của chưởng môn, quả thực chỉ sợ không có mấy ai.  

– Thu.  

Tâm thần Lục Lâm Thiên khẽ động một cái, đôi cánh màu xanh phía sau lưng trong nháy mắt được thu liễm. Lúc này trong đan điền, Huyễn Ảnh Thanh Vũ đang huyền phù ở trên vũ đan ngũ sắc.  

– Bảo vật tốt.  

Lục Lâm Thiên thầm than một tiếng. Sau này hắn đã có thêm một con bài chưa lật, cũng có thể coi là một con bài chưa lật để chạy trối chết.  

– Chưởng môn, nơi này còn có một chiếc nhẫn trữ vật.  

Hoa Mãn Lâu đi tới bộ xương khô đã hóa thành tro tàn lấy một chiếc nhẫn trữ vật giao cho Lục Lâm Thiên.  

– Xem xem bên trong có bảo vật hay không.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên chuyển động, Truy Phong tôn giả này tốt xấu gì cũng là một Vũ Tôn, tuy rằng là Vũ Tôn tán tu, nhưng có lẽ gia sản cũng không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.