Chương trước
Chương sau
Cấm chế này tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng dưới sự gia tăng lực lượng của Bạch Linh, tức thì nổi lên từng đợt ba động gấp gáp, giống như sóng biển cuồn cuộn vậy.  

Cấm chế rốt cuộc cũng được buông lỏng, bỗng nhiên có một cỗ kình phong mạnh mẽ bắn ra, tức thì âm hưởng nặng nề vang vọng toàn bộ sơn cốc.  

Phanh Phanh.  

Thanh âm nổ tung, trên cấm chế, không gian ba động kịch liệt, từ trên cấm chế xuất hiện từng cái khe nhỏ, trong nháy mắt cái khe tràn ngập trên quang tráo, cuối cùng dưới một tiếng nổ vang trực tiếp văng tung tóe.  

Đồng thời, khi đạo cấm chế này nổ tung, năng lượng phong thuộc tính kinh khủng tuôn ra, nhanh chóng hóa thành một cơn lốc năng lượng khồng lồ khuếch tán.  

Cơn lốc bằng năng lượng này hầu như bao phủ toàn bộ sơn cốc. Kình khí cuồng bạo trực tiếp khiến cho không gian vặn vẹo. Hai người Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu thì trực tiếp thấy tim mình đập nhanh hơn vài phần.  

Phá.  

Bạch Linh đang ở giữa không trung. Sắc mặt hơi đổi, thế nhưng cũng không quá mức kinh hoàng. Cánh tay biến hóa, thủ ấn biến đổi, một đạo quang trụ màu trắng trong nháy mắt bắn ra, hung hăng đánh vào cơn lốc kia.  

Phanh Phanh.  

Năng lượng kinh khủng va chạm, thanh âm trầm thấp giống như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người. Trong lúc lực lượng cường hãn va chạm, đám người Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, toàn bộ không gian lúc này khẽ run rẩy một chút, sơn cốc này cũng lung lay sắp đổ, ba động kịch liệt.  

Sưu Sưu.  

Kình khí kinh khủng bạo phát, không gian trực tiếp nổ tung, cơn lốc bằng năng lượng lúc này cũng nổ tung. Kình khí cuồng bạo khuếch tán ra chung quanh, cuối cùng biến mất trong thiên địa.  

– Thực lực thật mạnh mẽ.  

Hai người Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu đối với thực lực của Bạch Linh đã há hốc mồm. Loại thực lực này so với bọn họ đã không còn ở cùng một tầng thứ. Ánh mắt hai người lúc này mang theo sự kinh hãi nhìn về phía Thiên Độc Yêu Long và Bạch Linh, thật sự bọn họ không biết vị chưởng môn này từ nơi đâu tìm thấy hai yêu thú thất giai này.  

– Có một sơn động.  

Lúc này ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn vào trên ngọn núi bị đổ kia. Cấm chế bị loại trừ, lúc này ở giữa trung tâm ngọn núi hiện ra một sơn động. Sơn động này cực kỳ lớn.  

Sau khi cấm chế hiện lên, xuất hiện trước mắt mọi người là một mảnh núi bằng nham thạch rộng chừng một nghìn thước, bên trên có một sơn động lớn, chừng trăm thước. Hai bên sơn động có bốn thạch trụ đường kính chừng hai thước, điêu khắc một ít đồ án yêu thú dữ tợn, vô hình trung khiến cho trong lòng mọi người không khỏi ngưng trọng.  

– May mà cấm chế này không còn thủ đoạn nào khác bên trong, chúng ta có thể tiến vào.  

Bạch Linh hạ xuống bên người Lục Lâm Thiên đem theo một mùi hương thấm đẫm ruột gan.  

– Khổ cực cho nàng nồi.  

Lục Lâm Thiên nhìn Bạch Linh nói.  

– Nói câu này với ta vô dụng, nhanh đi vào bên trong nhìn xem.  

Bạch Linh trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên.  

– Trong động này nhất định có chút quỷ dị, chúng ta vào xem.  

Thiên Độc Yêu Long thả người nhảy lên, nhanh chóng bắn về phía sơn động lớn kia.  

– Đại trùng tử, ngươi chờ ta một chút.  

Thân thể Tiểu Long lóe lên quang mang, nhanh chóng theo sau Thiên Độc Yêu Long.  

– Chúng ta cũng vào thôi, cẩn thận một chút.  

Lục Lâm Thiên quay đầu nói với Hoa Mãn Ngọc và Hoa Mãn Lâu. Nói xong, thân thể cũng thả người tiến vào trong sơn động.  

Trong sơn động vô cùng vắng vẻ, hai bên đều là nham thạch trơn tuột, dường như đã mấy nghìn năm không có ai tới đây.  

Lục Lâm Thiên đã nghe Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói qua, cấm chế này đã có ở đây mấy nghìn năm, xem ra quả thực mấy nghìn năm nay không có người tiến vào trong này.  

– Lão đại, huynh mau tới đây nhìn.  

Lúc này, thanh âm của Tiểu Long từ bên trong đem theo sự kinh ngạc vang lên.  

Nghe vậy Lục Lâm Thiên và Bạch Linh nhanh chóng đi tới.  

Một lát sau, tại một động thiên khác có một đại sảnh xuất hiện trong mắt Lục Lâm Thiên. Đại sảnh ngày ở ngay trong ngọn núi, diện tích không nhỏ, có không ít ghế đá. Mà trên chủ vị có một bộ xương khô hình người, trên xương trắng có không ít bụi bặm, dường như đã chết nhiều năm.  

– Lão đại, ở đây hình như không có gì, cũng chỉ có chiếc nhẫn trữ vật trên bộ xương khô này mà thôi.  

Tiểu Long đáp xuống vai Thiên Độc Yêu Long rồi nói với Lục Lâm Thiên. Nó đã quan sát qua đại sảnh này, không hề có thứ gì khác.  

– Ta đi xem.  

Hoa Mãn Lâu nói.  

– Chậm đã, không thể sơ ý.  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng ngăn Hoa Mãn Lâu lại. Chủ nhân của bộ hài cốt này rất có thể chính là cường giẳ Vũ Vương đã bố trí cấm chế. Hài cốt của một cường giả Vũ Vương đâu có thể đơn giản động tới như vậy.  

Lục Lâm Thiên vẫn nhìn chăm chú vào bộ hài cốt kia. Hắn có cảm giác điều này có chút không bình thường. Trên hài cốt dường như có một cỗ năng lượng quỷ dị tràn ngập. Năng lượng này người khác không cảm giác được, ngay cả Lục Lâm Thiên cũng vô pháp cảm giác được. Thế nhưng lúc này Lục Lâm Thiên có cảm nhận Huyết Lục trong đan điền có chút dị dạng, dường như đã phát hiện được thứ gì đó.  

Cạch Cạch.  

Thế nhưng vào lúc này, trên bộ xương đột nhiên lay động, thân thể bộ xương chậm rãi lay động một chút. Sau đó, trong hốc mắt kia mơ hồ hiện lên ánh mắt, một cỗ khí tức chậm rãi ba động.  

– Cẩn thận.  

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống, thân thể lùi lại, lập tức đề phòng.  

– Mấy nghìn năm rồi, rốt cuộc cũng có người tới.  

Lúc này, trong miệng bộ xương khô kia truyền ra thanh âm. Cái miệng xương kia lúc nói không ngừng đóng mở, vô cùng quỷ dị.  

– Tiền bối là người phương nào?  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, nhìn vào bộ xương quỷ dị kia rồi nói. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Cỗ năng lượng bàng bạc từ trên người bộ xương tràn ra, khí tức này chỉ sợ còn trên cả Bạch Linh.  

– Ta là người phương nào sao? Ta nhớ trước đây mọi người thường gọi ta là Truy Phong tôn giả.  

Trong hốc mắt của bộ xương lúc này dường như có ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên có cảm giác lạnh lẽo.  

– Người chính mà Truy Phong tôn giả của mấy ngàn năm trước sao?  

Lúc này, sắc mặt hai người Hoa Mãn Ngọc và Hoa Mãn Lâu đại biến.  

– Ồ? Các ngươi là người phương nào? Không ngờ lại biết danh hào của bản tôn giả?  

Xương sọ của bộ xương kia quay lại, trong hốc mắt trống rỗng dường như có ánh mắt nhìn về phía huynh muội Hoa gia, vô cùng quỷ dị.  

– Chúng ta chính là môn hạ của Bách Thú cốc, trong cốc có ghi chép về những việc trước đây.  

Hoa Mãn Lâu đáp.  

– Bách Thú Cốc, hình như ta đã từng nghe qua, dường như là Thánh Linh giáo.  

Bộ xương khô lúc này dường như đang nhớ lại, lập tức nói:  

– Ta và Thánh Linh giáo có chút giao tình nho nhỏ, trong các ngươi có một vũ giả phong hệ, mới có tu vi Vũ Suất, không ngờ lại thảm như vậy.  

Bộ xương khô này nói xong, ánh mắt dường như nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi nói:  

– Tiểu tử, ngươi coi như có duyên với ta. Các ngươi và Thánh Linh giáo cũng có chút quan hệ. Ngươi vừa vặn là vũ giả phong hệ, như vậy đi. Ta đưa cho ngươi một kiện bảo vật, để xem ngươi có chịu đựng được không. Thế nhưng trước tiên ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.