Chương trước
Chương sau
Từ trong miệng Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh Lục Lâm Thiên đã biết, hóa ra không phải Phi Linh môn có phiền phức mà là sát biên giới địa bàn của Quỷ Vũ Tông xuất hiện một đạo cấm chế. Có lẽ bên trong là động phủ của một cường giả. Mà địa phương kia lại giáp với Thanh Phong môn của Lan Lăng sơn trang. Thanh Phong môn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Bọn chúng lại nhận đó là địa bàn của mình. Sự việc này đã kéo dài mấy tháng, song phương đã giao thủ mấy lần, nhân số tử thương cũng không ít.  

– Trong cấm chế kia liệu có bảo vật hay không?  

Lục Lâm Thiên hỏi. Việc đầu tiên Lục Lâm Thiên muốn biết chính là việc này.  

– Ta đã tự mình đi xem qua, có thể là cấm chế do Vũ Vương lưu lại, có lẽ là Vũ Vương bát trọng, có khi còn hơn. Thời gian cũng không ngắn, có lẽ đã được mấy nghìn năm. Trong cấm chế này có lẽ là động phủ, một ít bảo vật hẳn là có, thế nhưng cụ thể là thứ gì ta lại không biết được.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Một động phủ của Vũ Vương cao giai, lại tồn tại mấy nghìn năm chung quy cũng có chút thứ tốt.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày rồi nói:  

– Nếu như có lợi thì Phi Linh môn chúng ta cũng muốn. Ngày mai ta thử đi tới đó xem sao. Cường giả của Thanh Phong môn dường như cũng đã từ Vụ Tinh Hải trở về, cũng không thể để bọn chúng nhanh chân đến trước.  

– Cho dù bọn chúng tới trước cũng vô dụng. Ta đã xem xét kỹ, cấm chế này tuy rằng đã buông lỏng một chút. Thế nhưng chí ít cũng cần thực lực Vũ Vương tam trọng, tứ trọng mới có thể mạnh mẽ mở ra. Trong Thanh Phong môn căn bản không có loại cường giả như vậy cho nên cũng không thể mở ra cấm chế. Bằng không lần trước ta tới đó đã trực tiếp tiến vào rồi.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Như thế có chút phiền phức.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, chỉ có Vũ Vương tam trọng, tứ trọng mới có thể mạnh mẽ mở ra, điều này quả thực có chút phiền phức.  

– Cũng không phiền phức cho lắm, nếu như ta đi, có lẽ chỉ cần cho ta thời gian nửa tháng là có thể đem cấm chế luyện hóa.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói.  

– Đông lão, ngươi còn chuyện quan trọng khác cần làm, chuyện này giao cho ta là được ồi.  

Thời gian nửa tháng là có thể luyện hóa cấm chế. Trong lòng Lục Lâm Thiên đã có dự định.  

– Lâm Thiên, chuyện này chỉ sợ không phải bình thường. Ta đã phân phó Quỷ Vũ Tông tạm thời không nên có động tác. Thế nhưng mấy trường giao thủ đoạn thời gian vừa rồi cũng đã tử thương không ít.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Rất đơn giản, phía sau có người giở trò.  

Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên khẽ nở nụ cười.  

– Đương nhiên là có người phía sau giở trò. Nhưng tạm thời lại không tra ra được là người phương nào gây nên. Đây mới là trọng điểm, địch trong tối ta ngoài sáng. Điều này đối với chúng ta không có lợi một chút nào.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

– Người Thanh Phong môn trong Vụ Tinh hải ta đã thấy. Cường giả đều tiến vào trong Vụ Tinh Hải, người còn lại trong môn phái trốn phiền phức không kịp đương nhiên sẽ không cố tình khơi mào gây chiến. Chỉ biết chờ cường giả trong môn trở về. Mà Vụ TInh Hải mở ra, những thế lực bình thường đều tiến vào Vụ Tinh Hải, những chuyện tình khác, các sơn môn bình thường cũng không có thời gian nhúng tay vào. Những sơn môn có thực lực nhàn rỗi chỉ sợ chỉ có Nhất tông Nhất giáo Nhất trang Nhất môn mà thôi.  

Lục Lâm Thiên khẽ nói:  

– Linh Thiên môn hẳn sẽ không. Hắc Sát giáo hẳn còn đang điều tra chuyện Linh Vũ giới trong địa bàn của mình, còn lại cũng chỉ có Lan Lăng sơn trang và Hóa Vũ Tông. Thanh Phong môn là thế lực ngoại vi của Lan Lăng sơn trang. Lan Lăng sơn trang giúp Thanh Phong môn cũng là chuyện danh chính ngôn thuận, thế nhưng sẽ phải chờ cường giả Thanh Phong môn trở về thì mới có động tác.  

Lục Lâm Thiên nói xong, trong mắt hiện lên một đạo hàn ý, nói tiếp:  

– Cho nên người đứng phía sau giở trò cũng chỉ còn lại Hóa Vũ Tông mà thôi.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi nói:  

– Ngươi nói như vậy dường như cũng chỉ có Hóa Vũ Tông, thế nhưng Hóa Vũ Tông làm vậy dường như cũng không chiếm được chỗ tốt nào.  

– Đông lão, thực lực hiện tại của Phi Linh môn và quan hệ với Quỷ Vũ Tông chỉ sợ Hóa Vũ Tông đã tra ra. Thế nhưng Hóa Vũ Tông lại không hề có động tác nào, lẽ nào bọn hắn thực sự sẽ yên tâm sao? Đổi lại là ta ta cũng không an tâm. Ta vẫn luôn bội phục sự nhẫn nại của Công Tôn Hóa Nhai, hiện tại xem ra, mượn cơ hội này bọn hắn đã không nhẫn nổi nữa rồi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Chuyện này vốn là việc nhỏ, hiện tại bởi vì Phi Linh môn chúng ta mà khiến cho không ít thế lực rung động, chỉ cần chúng ta khẽ động một chút, rút dây động rừng là sẽ tạo thành ba động lớn phía sau.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

Lục Lâm Thiên cúi đầu trầm tư một lát, lập tức trên khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị nói:  

– Oánh tỷ, Đông lão, chuyện này ta đã có chủ ý. Các người cứ chờ xem náo nhiệt là được rồi. Hóa Vũ Tông chỉ đơn giản muốn đem thế lực của Phi Linh môn ta ra ngoài sáng, vậy thì ta đây trước tiên sẽ làm cho địa bàn của hắn xảy ra chuyện trước vậy. Hắc hắc.  

– Được rồi, tiểu tử ngươi xảo trá, đương nhiên sẽ không bị thiệt thòi.  

Nhìn thấy tiếu ý trên mặt Lục Lâm Thiên, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mở miệng cười, rốt cuộc cũng an tâm.  

– Được rồi, Lâm Thiên, Độc Long kia rốt cuộc là người phương nào? Khí tức trên người hắn dường như là yêu khí.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh hỏi Lục Lâm Thiên.  

– Oánh tỷ, Độc Long ca ca chính là yêu thú, hắn chính là Thiên Độc Yêu Long thất giai sơ kỳ.  

Lục Tâm Đồng nói.  

– Thiên Độc Yêu Long thất giai?  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tức thì sắc mặt đại biến.  

– Khó trách ta cảm nhận được độc khí, hóa ra là độc thú cường hãn.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hít sâu một hơi. Đối với độc thú cường hãn như Thiên Độc Yêu Long này hắn cũng có chút lý giải.  

– Đông lão, ngươi cần máu của độc thú lục giai hậu kỳ để đoán thể mà ta lại không tìm được. Thế nhưng Thiên Độc Yêu Long đã đáp ứng có thể cung cấp máu tươi cho ngươi đoán thể, không biết Đông lão có thể dùng tạm không?  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Nói nhảm, có máu tươi của Thiên Độc Yêu Long đoán thể thì sẽ mạnh hơn nhiều.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tức thì kích động nói.  

– Hắc hắc.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Đông lão, cây Mã Tiền năm trăm năm ta cũng không tìm được. Thế nhưng trong động thủ của Thiên Độc Yêu Long lại có Mã Tiền ngàn năm, không biết Đông lão có dùng được không?  

Nói xong, trong tay Lục Lâm Thiên nhanh chóng xuất hiện một đoàn quang mang. Trong đoàn quang mang có vài cây Mã Tiền, hắn cũng không dám dùng tay trực tiếp động vào. Đám độc khí này cũng khiến cho Lục Lâm Thiên có chút kiêng kỵ.  

– Mã Tiền ngàn năm lại có bốn cây, tiểu tử ngươi thật tốt số a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.