Chương trước
Chương sau
– Thiếu tông chủ, là tên tiểu tử đó, tiểu tử đó sao lại ở cùng một chỗ với người của Nhất tông nhất môn nhất giáo nhất trang?  

Trên một hòn đảo gần đó, bốn đạo thân ảnh đứng tụm lại một chỗ, ánh mắt của bốn người đang nhìn chằm chằm về phía hòn đảo nhỏ đằng xa kia.  

– Hừ, xem ra tiểu tử kia cũng không phải người của Nhất tông nhất môn nhất giáo nhất trang, mặc kệ hắn là ai, sau khi ra ngoài, không được để cho hắn chạy nữa.  

Một thanh niên âm lệ nói.  

– Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không nghe ta nói gì à?  

Trên hòn đảo lúc này, Gia Cát Tử Vân thấy Lục Lâm Thiên không để ý gì tới hắn thì thần sắc lập tức trầm xuống.  

– Xuy xuy!  

Lục Lâm Thiên không nói gì, nhưng tỳ khí của Tiểu Long thì không được tốt, cái lưỡi nhỏ phun ra nuốt vào, nếu không phải Lục Lâm Thiên có lệnh, chỉ sợ Tiểu Long đã sớm nhào qua rồi.  

– Ngươi là ai chứ, lấy tư cách gì hô to gọi nhỏ với ca ca của ta.  

Lục Tâm Đồng hai tay chống nhanh, cảm thấy vô cùng tức giận, nghe có kẻ hung dữ với ca ca của mình liền không nhịn được.  

– Hừ, một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa cũng dám vào Vụ Tinh Hải, tuổi còn nhỏ mà đã hung dữ như vậy, ta xem như nể mặt Tiểu Linh tiểu thư nên không so đo với ngươi, nếu không, chỉ bằng ngữ khí của ngươi khi nói chuyện với ta ban nãy thì ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi.  

Gia Cát Tử Vân nhìn Lục Tâm Đồng rồi nói.  

– Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ có thể bắt nạt một tiểu cô nương hay sao, cho dù không phải trước mặt Tiểu Linh, ta cũng muốn xem kẻ nào dám không khách khí với muội muội của ta.  

Mục quang của Lục Lâm Thiên loé lên, mình có thể không để ý tới tên Gia Cát Tử Vân này, cũng không phải lúc để gây chuyện, chính là bất kể ra sao, cũng không thể để cho Tâm Đồng bị nửa điểm uỷ khuất.  

– Tiểu tử, ngươi đúng là rất kiêu ngạo!  

Gia Cát Tử Vân lạnh giọng nói, ánh mắt loé lên, mang theo lãnh ý nhìn chằm chặp vào Lục Lâm Thiên.  

Lúc này, đám đệ tử của các đại sơn môn đứng chung quanh đều dồn mắt nhìn về phía này, kể cả các trưởng lão của các đại sơn môn, mỗi người đều mang suy nghĩ riêng, bốn vị Linh Suất trẻ tuổi của Linh Thiên Môn lần trước đã tới Phi Linh Môn cũng dõi mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

– Cũng không kiêu ngạo bằng các hạ.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Tên Gia Cát Tử Vân kia, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm gì Lục Lâm Thiên thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.  

Lúc này Lục Tiểu Linh cũng lập tức bước lên nói.  

Cũng cùng lúc đó, một đạo truyền âm lập tức vang bên tai Lục Lâm Thiên:  

– Tên lừa đảo, ngươi đừng để ý tới hắn, Lan Lăng sơn trang không phải thế lực mà bây giờ ngươi có thể đối phó đâu, đừng trêu chọc Lan Lăng sơn trang.  

– Xuy xuy!  

Đúng lúc này, ở giữa không trung đột nhiên phát ra một trận ba động rất nhỏ, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức chuyển về nhìn chằm chằm vào màn sương trắng phía trên.  

Chỉ thấy trên nền sương trắng dày đặc bên trên, lúc này bắt đầu xuất hiện từng đợt ba động, một cỗ khí tức khiến người ta cảm thấy áp lực và run sợ lan tràn, sương mù dày đặc bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, phát ra tiếng vù vù vang dội tựa như vòi rồng.  

– Cửa ra sắp mở rồi.  

Nhìn thấy động tĩnh thế này, tất cả mọi người đều lập tức chuẩn bị kỹ càng để ra ngoài.  

– Ầm ầm!  

Chỉ sau một lát, khoảng sương mù dày đặc phía trên toả ra một cỗ năng lượng ba động, sương trắng lập tức vặn vẹo, sau đó đột nhiên phát ra ba động kì lạ, đúng lúc này, từng tiếng vang ầm ầm truyền ra, một dòng nước chảy thẳng xuống, tựa như chảy xuống từ trên trời vậy, sương mù dày đặc đột nhiên bị vây bên trong dòng nước chảy.  

Không gian run lên, trước dòng nước chảy, không gian gợn sóng trực tiếp rung động rồi mở ra, phía chân không đều là một dòng thác nước chảy liên miên, cao như chọc trời, to lớn đồ sộ, sóng nước chập trùng, không ngừng đổ xuống hải vực, khiến cho từng con sóng dữ nối nhau ập tới một cách dũng mảnh, mang theo từng đợt sóng vỗ cuồn cuộn, phát ra âm thanh ‘ầm ầm’ đinh tai nhức óc.  

– Hừ, coi như vận khí của tên tiểu tử nhà ngươi tốt, lần sau ta sẽ tiếp tục tính sổ với ngươi.  

Gia Cát Tử Vân nhìn Lục Lâm Thiên một cái, cửa ra đã mở, vốn muốn nhân cơ hội này để ra tay một phen, nhưng lúc này đi ra ngoài vẫn quan trọng hơn.  

– Chúng ta đi thôi!  

Lúc này, đám đệ tử của Hoá Vũ tông và hắc sát giáo ở xung quanh đều phóng lên trời đầu tiên, toàn thân được bao quanh dưới một tầng hào quang, mang theo tiếng xé gió, trực tiếp nhảy vào trong dòng nước.  

– Tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.  

Văn trưởng lão nói.  

– Cái tên lừa gạt chết dẫm kia, ngươi cũng đi cùng ta đi.  

Lục Tiểu Linh nhìn Lục Lâm Thiên, liếc Gia Cát Tử Vân một cái rồi nói, sau đó kéo tay Lục Lâm Thiên và Lục Tâm Đồng nhảy lên lưng một con yêu thú phi hành ngũ giai hậu kỳ trên không.  

Đám người Linh Thiên Môn từ Vũ Suất trở xuống đều leo lên lưng của yêu thú phi hành, đám yêu thú phi hành vỗ cánh bay đi, nhanh chóng chui vào trong dòng chảy.  

– Hừ!  

Nhìn Lục Tiểu Linh kéo Lục Lâm Thiên lên phi hành thú, sắc mặt của tên Gia Cát Tử Vân lập tức trở nên vô cùng khó coi, lãnh ý tản ra bốn phía.  

– Thiếu gia, chúng ta nên đi ra thôi.  

Một vị trưởng lão trong Lan Lăng sơn trang nói.  

– Chúng ta đi.  

Gia Cát Tử Vân quát lạnh một tiếng, nháy mắt cũng trực tiếp nhảy vào bên trong dòng chảy kia.  

– Vèo vèo…  

Giữa không trung, tiếng xé gió phô thiên cái địa vang lên không ngừng, từng đạo thân ảnh lướt nhanh về phía dòng chảy dữ dội của khe hở không gian phía trước.  

Bên ngoài Vụ Tinh Hải, trong sơn mạch Vụ Hải, lúc này bên trên dòng nước chảy khổng lồ kia, có mấy đạo cột sáng khổng lồ không biết từ đâu đến xuyên thấu qua, tỏa ra một cỗ khí tức chấn tâm động phách, mấy kẻ có thực lực thấp đã sớm run rẩy cả người, cỗ uy áp này vô cùng khổng lồ.  

– Ba tháng, rốt cuộc cũng ra khỏi đây được rồi, không biết bây giờ Linh Thiên Môn của chúng ta có ai tìm được đại cơ duyên trong truyền thuyết hay không.  

Trên một ngọn núi khổng lồ, Lục Chính Cường đang đứng chắp tay, ánh mắt có chút khẩn trương lẫn chờ mong.  

– Chưởng môn, đại cơ duyên là gì?  

Trong Linh Thiên Môn, mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh Lục Chính Cường, lam y lão giả trong số đó hỏi.  

– Có một số việc, sau này các ngươi sẽ biết, bây giờ vẫn chưa phải lúc.  

Lục Chính Cường quay đầu lại nhìn vào chúng trưởng lão rồi nói.  

Đúng lúc này, trên vài ngọn núi khổng lồ chung quanh, cũng có rất nhiều người mang theo vẻ mặt cực kỳ khẩn trường, hồi hợp lẫn chờ mong nhìn về phía trước, loại mong chờ này, dường như không phải mong chờ bình thường.  

– Vèo vèo…  

Bên trong thác nước kia lúc này rốt cuộc cũng có thân ảnh phóng ra ngoài, sau đó liền có từng đạo từng đạo thân ảnh nối đuôi nhau bay ra.  

– Ra rồi.  

Khắp các dãy núi chung quanh, lúc này có không ít ánh mắt nhìn về phía mấy đạo thân ảnh trên không đang tuôn ra ào ào từ bên trong Vụ Tinh Hải.  

– Tâm Đồng, muội tới chỗ ta trước một chuyến có được không, đợi lát nữa rồi hãy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.